“Khá lắm”.
Lâm Chính gật đầu, trông rất ra dáng: “Người tiếp theo”.
“Ha ha, không ngờ cậu ta lại còn giả vờ giả vịt!”
“Được rồi, thế thì chúng ta cùng chơi đùa với cái thằng ngu ngốc ấy đi! Tôi ký tên!”
“Tôi cũng ký!”
“Vui chết đi được”.
Bầu không khí ở nơi này vô cùng vui vẻ, ai nấy trong phòng tiệc đều hớn ha hớn hở.
Tô Nhu cảm thấy mình chẳng còn sức để mà đứng.
Cô không thể hiểu nổi hành động của Lâm Chính.
Thậm chí cô còn nghi ngờ không biết có phải vì Lâm Chính không thể chấp nhận nổi mọi thứ, cảm thấy bị kích thích nên tư tưởng mới trở nên bất bình thường hay không.
“Tiểu Nhu à, nó là một thằng ngu, em còn gì lưu luyến nữa chứ?”
Cậu Mã bước lên trước, nói một cách thân thiết: “Tôi theo đuổi em bao nhiêu năm nay? Em không hề nhận ra tâm ý của tôi hay sao? Một người phụ nữ ưu tú như em thì đừng để đời mình bị lỡ làng bởi đồ vô dụng như thế! Vốn dĩ em thuộc về tôi, chấp nhận tôi đi, Nhu!”
Sau khi nói dứt lời, cậu Mã duỗi tay muốn cầm lấy tay Tô Nhu.
Nhưng Tô Nhu lại rụt tay về theo bản năng, cô lùi về sau vài bước.
Cậu Mã sa sầm mặt xuống.
“Nhu Nhi!”, bà cụ Tô nổi trận lôi đình.
“Xin lỗi bà nội, cậu Mã, tôi đã kết hôn rồi, xin mọi người tôn trọng tôi”, Tô Nhu thì thầm.
Cô cảm thấy hết sức bất an.
Bây giờ cô không còn chỗ dựa nữa.
Cậu Mã híp mắt, ánh mắt anh ta thoáng có vẻ hung tợn.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Tô Nhu, đừng bảo Mã Phong tôi không cho em cơ hội, là tại em ép tôi đấy!”, Mã Phong bật cười vì quá tức tối, anh ta vung tay: “Hành động đi, lôi cái thằng Lâm Chính ăn hại này ra ngoài đánh gãy hai chân cho tôi! Không, đánh ở đây, trước mắt mọi người, đánh gãy chân nó cho tôi!”
“Dạ, thưa cậu Mã!”, hai tên bảo vệ bước đến.
“Anh làm gì đấy? Anh bị điên rồi à?”
Tô Nhu thoáng kinh hoảng, cô lập tức bước đến trước mặt Lâm Chính, giọng nói run run rẩy rẩy: “Mã Phong, nếu như anh dám làm bừa thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Đợi cảnh sát đến đây thì nó cũng đã bị gãy chân rồi, đương nhiên, có trách nhiệm gì thì tôi sẽ gánh chịu, nhưng đối với tôi, quá lắm cũng chỉ cần phải bồi thường tiền thôi, tôi thiếu tiền hay sao? Dự án này có thể mang lại cho tôi hơn mười triệu lợi nhuận!”, cậu Mã nói một cách kiêu ngạo.
“Anh…”, Tô Nhu tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng.
“Chỉ cần em ngoan ngoãn theo tôi vào phòng riêng uống rượu thì tôi sẽ tha cho nó”, cậu Mã cười nói với cô.
“Tô Nhu! Cháu mà còn không đi theo cậu ấy thì nhà họ Tô sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cháu ngay!”, bây giờ bà cụ Tô cũng quát lớn.
Áp lực hai chiều đè nặng trên đôi vai cô.
Tô Nhu hết sức tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính ở đằng sau lưng cô đột ngột lên tiếng.
“Mã Phong, dự án này không còn liên quan gì đến anh nữa, qua đây ký tên đi, chỉ còn thiếu một mình anh thôi”.
“Thằng ngu, mày chơi đến nghiện rồi à? Chỉ là một tờ giấy rách thôi mà ký tên cái nỗi gi? Mày tưởng rằng mày thật sự là người phụ trách dự án này hay so? Mày tưởng mày là cái thá gì?”, Mã Phong nổi trận lôi đình, anh ta đã mất kiên nhẫn, dứt khoát vẫy tay: “Đánh cho tao!”
“Vâng!”
Hai