Châu Vũ bại rồi!
Thất bại quá đột ngột, cũng quá nhanh chóng.
Người của Thượng Võ Quán chưa kịp chuẩn bị.
Mà qua biểu hiện của người này, người của Thượng Võ Quán không dám ồn ào nữa.
Bọn họ đều là người luyện võ, đương nhiên nhận ra thực lực của người này kh ủng bố như thế nào.
Mặt Hoắc Kiến Quốc tái xanh.
Nhưng Châu Vũ không bỏ cuộc.
Anh ấy ôm ngực, khổ sở đứng dậy.
"Đủ rồi! Châu Vũ, con lùi lại đi!", Hoắc Kiến Quốc nhỏ giọng nói.
Nắm đấm ban nãy đã làm tổn thương đến khí mạch của anh ấy, khiến khí tức của anh ấy không thông thuận, hô hấp cũng hơi khó khăn.
Tình trạng này không có tư cách đánh tiếp, chỉ có thể bỏ cuộc.
Châu Vũ không cam lòng, nhưng anh ấy biết tình trạng của mình.
Đánh tiếp chắc chắn rất bất lợi.
Lúc này cho dù khó chịu cũng đành bỏ cuộc.
Nhưng lúc này, người đó lại xông đến, tung nắm đấm tấn công Châu Vũ.
"Cái gì?"
Mọi người ở đây đều rất kinh ngạc.
"Châu Vũ cẩn thận!"
Sắc mặt Hoắc Kiến Quốc thay đổi, hét lớn lao qua.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Khi Châu Vũ phản ứng lại, đối phương đã xông đến, hơn nữa hai chưởng nhanh như chim ưng, nặng nề đánh vào hai tay anh ấy, động tác vô cùng cay độc, cực kỳ bá đạo.
Rắc!
Hai tay Châu Vũ lập tức gãy.
"Á!"
Tiếng kêu đau đớn vang lên.
Tuy nhiên tên đó không chịu dừng tay, hai tay hạ xuống, nhắm vào đầu gối Châu Vũ.
Tên này chắc chắn muốn phế bỏ tứ chi của Châu Vũ.
"Cút cho ta!"
Hoắc Kiến Quốc tức giận đạp vào mặt tên kia.
Bốp!
Hắn bay ra ngoài, ngã xuống đất, khi bò dậy trên mặt còn có dấu giày.
"Trần Hạc, con không sao chứ?", đại sư Phong Liệt lập tức tiến lên đỡ hắn dậy.
"Sư phụ, con không sao", người tên Trần Hạc đứng dậy xoa mặt, nhìn kẻ đang cười nhạt bên kia.
"Hoắc Kiến Quốc, ông có ý gì?", đại sư Phong Liệt trầm mặt nói.
"Có ý gì, chẳng phải tôi mới là người phải hỏi câu này sao? Đã bảo vừa vừa phải phải thôi sao?", Hoắc Kiến Quốc đỡ Châu Vũ dậy, tức giận hỏi.
"Nhưng quyền cước không có mắt", đại sư Phong Liệt lạnh lùng nói.
"Cho nên ông bảo đồ đệ của mình phế bỏ hai tay đồ đệ của tôi hả?", Hoắc Kiến Quốc nghiến răng chất vấn.
"Chỉ có thể trách đồ đệ của ông quá vô dụng! Mấy người năng lực không bằng bọn tôi, còn trách bọn tôi ra tay độc ác! Ha ha, nhiều người đang nhìn như vậy, Hoắc Kiến Quốc nếu ông không phục, chúng ta có thể tiếp tục", đại sư Phong Liệt nhún vai nói.
"Ông…", Hoắc Kiến Quốc tức giận, mặt đỏ ửng lên nhưng không nói lại được.
Nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, nếu không nghĩ cách, thể diện của Thượng Võ Quán chẳng phải sẽ mất hết sao.
Có điều ông ta cũng không phải kẻ ngu, qua biểu hiện của tên Trần Hạc này, bây giờ cho dù để Hoắc Ngạo lên cũng chưa chắc đã thắng.
Phải để một người đánh với Trần Hạc vài chiêu, để hắn yếu đi, như vậy khi Hoắc Ngạo ra tay, nhất định sẽ không xuống thế hạ phong.
"Ông cho rằng người của Thượng Võ Quán sợ ông sao?", Hoắc Kiến Quốc tức giận, nhìn đệ tử của mình: "Mấy đứa ai sẵn sàng lên báo thù cho Châu Vũ?"
"Hả?"
Mặt mọi người biến sắc.
Ngay cả Châu Vũ cũng thất bại thảm hại như vậy thì sao họ đánh được?
Bọn họ đều do dự.
Ngay cả Hoắc Ngạo cũng không lên tiếng.
Hoắc Kiến Quốc mất hết hy vọng.
Ông ta biết mấy đồ đệ của mình đã mất hết khí thế rồi.
Cứ cố chắc tình trạng còn thảm hơn Châu Vũ.
"Ái ôi, người của Thượng Võ Quán sợ kìa! Chậc chậc chậc…. Hoắc Thượng Võ cả đời vang danh, chắc lần này mất hết mặt mũi trong tay mấy tên đệ tử này rồi”, đại sư Phong Liệt mỉm cười.
Người của Thượng Võ Quán giận run người, nhưng với cục diện như này Hoắc Kiến Quốc cũng chẳng làm gì được.
Người qua đường đều nhìn Hoắc Kiến Quốc, có người cười, có người khinh, có người chế giễu, có người thầm mắng, tâm trạng vô cùng khác nhau.
Người của Thượng Võ Quán không còn chỗ dung thân rồi.
Tuy nhiên lúc này…
"Á?"
Lâm Chính đột nhiên loạng choạng bước lên hai bước.
Sau đó liền nghe thấy Hoắc Ngạo nói: "Lâm Chính, anh muốn ra trận sao? Tốt quá, tôi biết người của Thượng Võ Quán không biết sợ mà!"
Vừa dứt lời mọi người đều nhìn
Lâm Chính.
"Lâm Chính?""
"Anh đứng ra làm gì vậy?
"Muốn chết hở?"
"Lúc này còn làm loạn cái gì?"
Mấy người của Thượng Võ Quán đều lạnh lùng lên tiếng.
"Tiểu Lâm, cậu làm gì vậy?", Hoắc Kiến Quốc vốn đang khó chịu, nhìn thấy Lâm Chính đứng ra gây chuyện thì càng bực hơn.
Lâm Chính nhíu mày nhìn Hoắc Ngạo.
Ban nãy có một đôi tay đẩy lưng anh, chắc chắn do Hoắc Ngạo làm.
Hoắc Ngạo mỉm cười nói: "Lâm Chính, anh sợ thì cứ nói, không sao, dù sao anh cũng là đồ vô dụng, ai cũng biết mà".
Anh ta không hy vọng người của đại sư Phong Liệt dạy cho Lâm Chính một bài học, chỉ cần khiến Lâm Chính khó chịu là được, để xả cơn giận tối qua.
Tuy nhiên lúc này, Lâm Chính đột nhiên cười nhạt: "Ai bảo tôi là loại vô dụng"
Vừa dứt lời, người của Thượng Võ Quán sững sờ.
"Tiểu Lâm, cậu làm gì vậy?", sắc mặt Hoắc Kiến Quốc trầm xuống.
Thấy Lâm Chính chỉ vào Trần Hạc nói: "Tôi sẽ luyện vài chiêu với anh!"
Người của Thượng Võ Quán vừa nghe xong liền sững sờ.
Hoắc Ngạo cũng sững sờ.
Anh ta cho rằng Lâm Chính nhất định sẽ sợ, đây cũng là cơ hội để anh ta sỉ nhục Lâm Chính, nhưng Lâm Chính không chỉ không sợ, còn chấp nhận đánh…
"Anh… anh lên?"
"Anh biết công phu chứ?"
"Tay chân yếu ớt thế này… anh muốn chết à?"
Mọi người mắt chữ A mồm chữ O.
Hoắc Kiến Quốc sốt ruột, đang định nói, Trần Hạc đột nhiên lao qua.
"Hừ, không biết điều, ông đây vừa hay đánh chưa đã, nếu mày muốn chết thế thì tao thành toàn cho mày!"
Vừa dứt lời, Trần Hạc đá vào đầu Lâm Chính.
"Á!"
Mọi người hét lên.
Cú đá này vô cùng ác liệt.
Nếu như bị đá trúng chắc Lâm Chính sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ mất.
"Không ổn!"
Hoắc Kiến Quốc sững sờ, lại xông đến chỗ đó ngăn trận tỉ thí lại.
Nếu như Lâm Chính xảy ra chuyện, ông ta sẽ khó ăn nói với Hoắc Thượng Võ.
Đám Hoắc Ngạo thì vui vì người ta gặp họa.
"Tên này chết chắc rồi!", Hoắc Ngạo cười khẩy.
"Trần Hạc chắc không đá tên này ngu luôn đâu nhỉ?", Tịch Lưu Hương cười.
"Đúng là ngu, cho rằng đây là trò đùa sao? Ngay cả chúng ta cũng không dám dây vào Trần Hạc, hắn còn dám lao ra. Nực cười ghê!"
"Cứ để tên này chịu chết đi".
Đệ tử của Thượng Võ Quán cười khẩy.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đứng đó chợt mở to hai mắt, hai chân ấn xuống, cả người vọt lên, sau đó xoay người đạp Trần Hạc.
Cú đá này nhanh hơn Trần Hạc, mạnh hơn, bá đạo hơn, có lực hơn!
Trần Hạc không kịp phòng bị, ngực bị đá trúng, cả người văng ra, ngã xuống đất, nôn ra máu tươi, đầu nghẹo sang một bên, ngất đi.
Nơi đây lặng như tờ.