Lâm Chính nhíu mày, tuy rất bất mãn với khẩu khí của Trương Tinh Vũ, nhưng chấp nhặt người như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Xảy ra chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Chuyện gì à? Người bên nhà cậu đến kìa! Bây giờ chạy đến chỗ chúng tôi gây rối! Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không nhanh chóng giải quyết bọn họ thì đừng trách tôi báo cảnh sát!”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói, sau đó tắt điện thoại.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Người nhà họ Lâm đến?
Xem ra cuối cùng bọn họ vẫn không kiềm chế được, cũng không muốn chờ câu trả lời của anh, mà định đích thân đến gặp thần y Lâm…
“Sao thế?”, Lạc Thiên hỏi.
“Không có gì”, Lâm Chính mỉm cười.
Ánh mắt Lạc Thiên tỏ vẻ khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Mấy tiếng sau, xe tới bệnh viện Nhân Dân. Sau khi làm thủ tục cho Lạc Thiên, Lâm Chính liền lái xe đến nhà trọ của nhà Tô Quảng.
Tô Nhu đã xuất viện.
Tuy vết thương của cô vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cô thực sự không chịu nổi mùi của bệnh viện. Hơn nữa, tính cách cô hiếu thắng, công ty đang bước vào giai đoạn phát triển nhanh thì cô lại gặp phải những chuyện này, làm chậm trễ một thời gian. Nếu nghỉ dưỡng ở nhà thì cô cũng có thể sát sao một số việc của công ty, thế nên làm thủ tục xuất viện sớm hơn.
Lâm Chính dừng xe ở ven đường, nhìn khu phố có chút cũ kĩ này, rồi bước vào.
Còn chưa đến cửa đã có thể nghe thấy những tiếng chửi mắng.
“Các cậu là ai vậy? Nếu còn ở lì nhà tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”.
“Lâm Chính! Lâm Chính về rồi, cậu mau cút cùng cậu ta đi, đừng ở nhà tôi nữa, nhà tôi không chịu được sự xui xẻo của các người!”.
…
Tiếng chửi mắng chói tai không dứt, là giọng của Trương Tinh Vũ.
Lâm Chính bước vào.
Nhìn thấy anh, Trương Tinh Vũ lập tức nhảy dựng lên.
“Thằng vô dụng này, cuối cùng cậu cũng về rồi! Mau đưa người nhà của cậu đi đi! Đừng làm bẩn nhà tôi!”, Trương Tinh Vũ lớn tiếng càm ràm.
Lâm Chính nhìn Trương Tinh Vũ, rồi lại nhìn người mặc vest đang ngồi trên sô pha, mặt không cảm xúc, đáy mắt lóe lên tia sáng.
“Lâm Chính, anh đi đâu vậy?”.
Tô Nhu chống gậy bước ra.
“Ra ngoài làm chút việc”.
“Làm chút việc mà mấy ngày không thấy bóng dáng sao?”, Tô Nhu hơi nhíu mày, nhưng rõ ràng là cô không muốn nhiều lời với Lâm Chính, liền nhìn về người ở sô pha, nói: “Anh ta nói anh ta là người nhà họ Lâm, đến để tìm anh, anh tự giải quyết đi. Mẹ rất bất mãn với anh ta, nếu không nhờ em thì mẹ đã báo cảnh sát rồi, các anh nói chuyện đi”.
Nói xong, Tô Nhu liền kéo Trương Tinh Vũ vào phòng.
“Tiểu Nhu, con có ý gì vậy? Thằng họ Lâm kia là cái thá gì chứ? Bọn họ muốn nói chuyện thì sao không biến ra ngoài kia mà nói? Tại sao lại nói chuyện trong nhà chúng ta?”, Trương Tinh Vũ không nhịn được, lớn tiếng chửi bới.
Nhưng bà ta vừa dứt lời, người đàn ông mặc vest trên sô pha ngẩng phắt đầu lên, nhìn Trương Tinh Vũ chằm chằm, sâu trong đáy mắt người đó lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tô Nhu vội vàng kéo Trương Tinh Vũ vào phòng.
Lâm Chính nhạy bén bắt được ánh mắt của người kia, lập tức lên tiếng: “Anh từ Yên Kinh đến sao?”.
“Phải, Lâm Chính, chúng ta từng nói chuyện điện thoại với nhau”.
Người kia liếc nhìn Lâm Chính, bình thản nói.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính ngồi xuống.
“Lâm Chính, cậu còn nhớ những lời tôi từng nói với cậu trước kia không?”, người kia nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cậu chỉ là một thằng vô dụng bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, bị tất cả mọi người khinh thường, cậu có tư cách gì để chống đối tôi? Chống đối nhà họ Lâm chúng tôi?”.
“Chống đối? Anh vừa nói là tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, bây giờ tôi ở rể nhà họ Tô, có thể nói tôi là người nhà họ Tô, sao tôi phải làm việc cho nhà họ Lâm các anh chứ?”, Lâm Chính nhún vai.
“Lâm Chính, tôi đến đây không phải để nghe những lời một thằng vô dụng như cậu nói. Bây giờ tôi muốn cậu lập tức ly hôn với Tô Nhu, đồng thời dùng danh nghĩa của cô ta hẹn thần y Lâm gặp mặt ăn cơm. Tất cả những việc này do cậu sắp xếp, thời gian là tối nay. Đến lúc đó tôi cũng sẽ tham gia, đại diện cho nhà họ Lâm bàn chuyện với thần y Lâm. Cậu sẽ tạo cơ hội cho tôi, hiểu không?”, người kia lạnh lùng nói.
Giọng điệu không cho phép được nghi
ngờ.
Dường như người kia không nghĩ rằng Lâm Chính sẽ từ chối.
Chỉ có điều suy nghĩ thì lúc nào cũng tốt đẹp.
“Không hiểu”, Lâm Chính vắt chéo chân, tự châm một điếu thuốc, bình thản nói.
“Hử?”, sắc mặt người kia trầm xuống.
“Mấy cuộc điện thoại trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không vì nhà họ Lâm mà dâng vợ tôi cho thần y Lâm. Nhà họ Lâm các người muốn móc nối với thần y Lâm thì tự đi mà làm, tìm tôi làm gì? Lẽ nào nhà họ Lâm tai to mặt lớn mà phải sợ một bác sĩ Đông y nhỏ bé ở Giang Thành sao?”, Lâm Chính hừ một tiếng.
“Lâm Chính, cậu định rượu mừng không uống lại uống rượu phạt sao?”, người kia nhíu mày.
“Phải”, Lâm Chính chẳng thèm nhiều lời.
Người kia im lặng, sau đó hít sâu một hơi, lấy một bao thuốc trong túi ra.
Đó là hộp thuốc lá thơm có lớp vỏ màu nâu sẫm, còn là loại được đặt làm riêng.
Loại thuốc lá này chỉ có nhà họ Lâm mới có.
Khi hộp thuốc lá này được lấy ra, thì Lâm Chính đã đoán được vài phần.
Anh hơi đanh mặt lại, nhìn chằm chằm hộp thuốc lá thơm này…
“Theo điều tra của chúng tôi, có khả năng thần y Lâm có chút liên hệ với người ở viện dưỡng lão Giang Thành, thế nên chúng tôi không thể dùng biện pháp mạnh với cậu ta. Tuy người kia vẫn chưa đủ gây uy hiếp cho nhà họ Lâm, nhưng chúng tôi trước giờ không thích gây thù chuốc oán một cách vô cớ. Chuyện gì có thể giải quyết trong hòa bình thì đương nhiên sẽ giải quyết trong hòa bình, nhưng nếu chuyện đã đến nước không thể hòa giải, thì chúng tôi cũng chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn”.
“Về phần cậu… Lâm Chính, gia tộc rất thất vọng về cậu! Vốn tưởng rằng loại vô dụng như cậu còn có chút giá trị lợi dụng, nhưng bây giờ xem ra chúng tôi đã nhầm, chúng tôi không nên đặt kỳ vọng lên một thằng con hoang như cậu…”
Dứt lời, người kia rút một điếu thuốc màu đen ra, đặt trên bàn trà.
Điếu thuốc này đại diện cho một tín hiệu.
Nếu Lâm Chính bước tới, châm điếu thuốc và hút nó, thì sẽ bị bại liệt trong vòng ba ngày. Trong điếu thuốc kia có chứa độc tố do nhà họ Lâm đặc biệt điều chế ra. Tuy bị liệt nhưng cũng có nghĩa là Lâm Chính đã thỏa hiệp, tự nguyện chấp nhận sự trừng phạt của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cũng sẽ tha cho anh.
Nhưng nếu Lâm Chính không hút, thì trong tương lai sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng của nhà họ Lâm, đến lúc đó sẽ không đơn giản là bị bại liệt nữa…
“Cậu tự chọn đi”, người kia bình thản nói.
Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm điếu thuốc kia, không có ý kiến gì.
Một lát sau.
“Tôi hiểu rồi”.
Dường như người kia không muốn cho Lâm Chính quá nhiều cơ hội lựa chọn, cầm điếu thuốc kia lên, cất vào trong bao thuốc.
“Tạm biệt”.
Người kia đầu không ngoảnh lại, đi thẳng ra cửa.
“Khoan đã”, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Bây giờ hối hận thì đã vô ích rồi”.
“Không phải hối hận, tôi chỉ muốn nói với anh một câu”.
“Câu gì?”, người kia quay sang, bình thản hỏi.
Lâm Chính nhả một ngụm khói, khàn giọng nói: “Lúc nào đại hội, tôi sẽ đến nhà họ Lâm”.