“Chào cô Thiên Mạch”.
Lâm Chính đưa tay ra bắt. Tay của cô gái rất lạnh, cũng rất tinh thế và có một luồng sức mạnh kỳ lạ.
Người luyện võ sao? Lâm Chính suy nghĩ, nhưng không để lộ biểu cảm gì. Anh chỉ nói: “Tần Bách Tùng nói cô Thiên Mạch biết Hà Linh Hoa ở đâu, không biết có phải là thật không?”
“Đương nhiên là thật”, Thiên Mạch gật đầu: “Tôi thấy tin của ông Tần ở trên mạng đang tìm kiếm Hà Linh Hoa nên đã tìm tới đây. Ông Tần nói chỉ cần tôi có thể cung cấp thông tin thì sẽ đưa cho tôi một triệu tệ. Điều này là thật chứ?”
“Đương nhiên. Nhưng tôi cần phải xác nhận có phải là Hà Linh Hoa thật không đã”, Lâm Chính nói.
“Thưa thầy, nguồn này đáng tin. Cô gái này đã cung cấp toàn bộ thông tin về Hà Linh Hoa, hoàn toàn khớp với những gì thầy nói”, Tần Bách Tùng vội vàng lên tiếng.
Từ lúc đưa tin cần mua Hà Linh Hoa lên mạng thì mỗi ngày Tần Bách Tùng đều nhận được hàng trăm inbox, tất cả đều là chuyện liên quan tới Hà Linh Hoa. Không có lần nào là thật, thế nhưng duy chỉ có lần này là Tần Bách Tùng tin.
“Được, nếu cô đã biết Hà Linh Hoa ở đâu thì giờ chúng ta đi lấy thôi”, Lâm Chính gật đầu nói.
“Anh Tần, Hà Linh Hoa đang ở một nơi đặc biệt, muốn lấy, e là rất khó khăn”, Thiên Mạch lắc đầu.
“Hà Linh Hoa ở đâu?”, Lâm Chính chau mày hỏi.
“Cả Hoa Quốc này những nơi có thể tìm ra được kỳ hoa dược thảo có mấy chỗ chứ? Đương nhiên là Kỳ Dược Phòng rồi”, Thiên Mạch nói.
“Kỳ Dược Phòng sao?”, Tần Bách Tùng sững sờ. Lâm Chính cũng chau mày.
Kỳ Dược Phòng là gì? Đương nhiên anh biết. Hơn nữa mới biết không lâu trước đó. Anh còn từng được tiếp xúc với một nhân vật quan trọng của Kỳ Dược Phòng – Minh Vũ.
“Tôi có nghe nói về Kỳ Dược Phòng. Nơi đó nghe nói là thánh địa của Đông y. Rất nhiều loại dược liệu không thể tìm thấy từng được đề cập trong sách y cổ thì đều có thể mua được ở đây. Có điều, lúc trước Tần Bách Tùng cũng cho người tới Kỳ Dược Phòng hỏi mua Hà Linh Hoa nhưng bọn họ nói là họ không có. Cô có nhầm không?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Tôi không nhầm, Kỳ Dược Phòng có Hà Linh Hoa. Anh Lâm, anh cũng biết Hà Linh Hoa quý giá. Nói thực, dùng tiền đi mua Hà Linh Hoa vốn là điều phi thực tế. Kỳ Dược Phòng vì không muốn đắc tội với người khác nên mới nói với ông Tần là không có”, Thiên Mạch nhún vai.
“Vậy sao cô biết Kỳ Dược Phòng có Hà Linh Hoa?”, Lâm Chính bước lại gần và hỏi.
Đây là điều đáng nghi. Đến cả chuyện Tần Bách Tùng không biết mà cô gái này lại biết thì chứng tỏ là cô ta có vấn đề.
Thiên Mạch do dự, sau đó thở dài: “Rất đơn giản, bởi vì tôi là một trong những vị khách được Kỳ Dược Phòng mời tới”.
“Khách được mời sao?”, hai người nhìn nhau.
“Đúng, khách được mời! Ngày mai, Kỳ Dược Phòng sẽ tổ chức một cuộc thi lớn, mà Hà Linh Hoa chính là giải thưởng dành cho quán quân. Công dụng của Hà Linh Hoa thì chắc các vị rõ hơn tôi. Kỳ Dược Phòng muốn chuẩn bị Hà Linh Hoa cho vị phòng chủ của nhiệm kỳ kế tiếp. Nếu hai vị muốn có Hà Linh Hoa thì tôi khuyên mau hành động, nếu không thì ngày mai Hà Linh Hoa sẽ được pha trà cho một đệ tử nào đó của Kỳ Dược Phòng uống đấy”, Thiên Mạch lên tiếng.
“Hả?”
Tần Bách Tùng cuống cả lên: “Không được, tôi phải tới Kỳ
Dược Phòng ngay lập tức. Sắp xếp xe, mau lên!”
Ông ta cuống cả lên, vội lấy điện thoại ra định gọi cho tài xế.
Nhưng Lâm Chính lập tức ngăn lại.
“Tần Bách Tùng, ông đừng vội, hỏi cho rõ rồi tính. Kỳ Dược Phòng không định bán Hà Linh Hoa mà ông lại định đi cướp sao?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Tần Bách Tùng khựng người.
Đúng vậy, từ đầu tới cuối Kỳ Dược Phòng không định bán Hà Linh Hoa, giờ ông tới đó có tác dụng gì? Người ta chuẩn bị Hà Linh Hoa cho phòng chủ của nhiệm kỳ tiếp theo, không định bán cho người ngoài. Ông có đi thì cũng công cốc mà thôi.
“Thưa thầy….Vậy phải làm sao?”, Tần Bách Tùng nóng ruột.
“Xin hỏi cô đấy có cách nào không”, Lâm Chính nhìn Thiên Mạch.
Thiên Mạch liếc nhìn anh, lắc đầu nói: “Tôi có cách gì được chứ. Tôi tới bán tin tức thôi. Mọi người có thể cùng tôi đi kiểm chứng, kiếm chứng đúng là Hà Linh Hoa thì mau đưa tôi một triệu tệ”.
“Tôi trả cô năm triệu tệ, cô giúp tôi nghĩ cách có được Hà Linh Hoa đi?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thầy, thầy đang nói đùa đấy à?”, Tần Bách Tùng ra giá mua được Hà Thiên Hoa ở trên mạng mới có 50 triệu tệ thôi đấy.
“Nếu cô có thể đưa cho tôi Hà Linh Hoa thật luôn thì tôi trả một trăm triệu tệ”.
“Thôi được, coi như tôi chưa từng nói gì”, Thiên Mạch lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nếu anh chỉ cần cơ hội thì tôi có một cách”.
“Cách gì?”, Tần Bách Tùng vội hỏi
Thiên Mạch suy nghĩ rồi lên tiếng: “Thực ra tôi được mời làm khách tham gia cuộc thi đấu lần này của Kỳ Dược Phòng vì nhà tôi cũng là một gia tộc có tiếng về Đông y. Hơn nữa em trai tôi cũng thực tập ở Kỳ Dược Phòng. Vậy nên thằng bé có trong danh sách những người tham gia thi đấu. Nếu như hai vị trả được một cái giá hợp lý, thì vị trí này chúng tôi sẽ …bán cho hai người”.
“Ồ”.
Lâm Chính nhíu mày. Tần Bách Tùng thì cảm thấy kích động: “Cô Thiên Mạch, cô ra giá đi! Bao nhiêu tiền! Chúng tôi mua”.
“Một trăm triệu tệ”.
“Cái gì?", Tần Bách Tùng hết hồn.
Để cứu Tần Ngưng, Tần Bách Tùng xác định sẽ phải khuynh gia bại sản, thế nhưng ông ta vốn không thể có nổi một trăm triệu tệ. Muốn có số tiền này ông phải đi mượn mới may ra gom đủ.
Nếu như có Hà Linh Hoa ở trước mặt thật thì sao cũng được. Đằng này chưa chắc đã lấy được thật. Vậy mà Thiên Mạch đòi một trăm triệu tệ. Chẳng phải là giở thủ đoạn sao?
Tần Bách Tùng do dự. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đã đáp lại đầy dứt khoát.
“Được, trả cô một trăm triệu tệ! Tôi sẽ chuyển khoản tới tài khoản của cô”.
“Thầy ơi…”, Tần Bách Tùng đứng ngây người.
“Khi nào đi?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Thiên Mạch.
Thiên Mạch khẽ chau mày như bị mất hồn, sau đó gật đầu đáp lại: “8h sáng mai, tôi sẽ đợi anh trước cửa”.