Lâm Chính đến phòng tuyển thủ mới phát hiện trong phòng đã kín người.
Tổng cộng có sáu phòng tuyển thủ, mỗi phòng có mấy trăm người.
Lâm Chính vốn tưởng rằng cuộc thi Giám Dược này cùng lắm chỉ là cuộc thi quy mô nhỏ với khoảng trăm người, không ngờ lại có mấy nghìn người tham gia.
Nhưng nghĩ cũng đúng, Kỳ Dược Phòng vốn đã không phải là một phái học thuật tầm thường, quy mô cũng cực kỳ lớn. Nghe nói học sinh của Kỳ Dược Phòng lên tới mấy chục nghìn người, hơn nữa còn có liên hệ với rất nhiều đại học Đông y trong cả nước, cũng được coi là một cơ quan học thuật rất có thực lực.
Nếu cuộc thi Giám Dược này là để chuẩn bị cho phòng chủ nhiệm kỳ tiếp theo của Kỳ Dược Phòng, thì đương nhiên quy mô cuộc thi sẽ không đơn giản.
Lâm Chính thở dài, mong sao cuộc thi này nhanh chóng kết thúc.
Dù sao hiện giờ tình hình của Giang Thành rất không lạc quan, hơn nữa anh còn phải theo dõi động thái của nhà họ Lâm, lãng phí quá nhiều thời gian ở đây đối với anh không phải là chuyện tốt.
Nhưng nếu đã đến rồi mà không mang được Hà Linh Hoa đi thì cũng khó ăn nói.
"Ấy, Tiểu Vũ, cậu làm sao vậy? Sao vẫn đeo khẩu trang thế? Nếu cậu không đeo thẻ trước ngực thì tôi cũng chẳng nhận ra", đúng lúc này, một người đàn ông cao gầy, mặt mũi tươi cười bước tới, nói.
Lâm Chính nhíu mày.
Anh cũng không biết người này có quan hệ gì với Mặc Tiểu Vũ, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, coi như chào hỏi, cũng chẳng thèm nhiều lời.
"Này Tiểu Vũ, sao cậu không nói gì thế? Cậu đi đâu vậy? Tại sao không trả lời tôi?", hình như người kia không có ý định tha cho Lâm Chính, lập tức đuổi theo, cười nói.
"Tiểu Trương à, cậu tha cho Tiểu Vũ đi, người ta đã thê thảm lắm rồi, vì hái thuốc mà chọc đúng tổ ong, cả khuôn mặt bị ong đốt không chừa chỗ nào, anh đừng chọc vào vết sẹo của người ta chứ", một cô gái ở bên cạnh cười nói.
"Vậy chẳng phải bây giờ Tiểu Vũ đã thành đầu heo rồi sao?".
"Hình như là thế".
"Ha ha ha…"
Bọn họ cười đầy khoái chí.
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, bởi vì anh thực sự không cảm thấy những lời bọn họ nói có gì đáng cười.
Anh nhắm mắt lại, phớt lờ bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, cả phòng tuyển thủ trở nên xôn xao.
Đám đệ tử ở cửa bỗng lớn tiếng kêu lên.
"Anh La đến rồi!".
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy một đám nam thanh nữ tú nhanh chân bước vào, dẫn đầu là một chàng trai mặc đồ màu xanh lam đậm.
Trên người hắn còn có ba sọc ngang màu trắng. Ở Kỳ Dược Phòng, một sọc ngang là thân phận đàn anh, hai sọc là thuộc tầng lớp tinh anh, ba sọc thì ngang với thiên tài thiên kiêu, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Kỳ Dược Phòng.
Ở Kỳ Dược Phòng có tổng cộng mười người được vinh dự mang ba sọc.
Mười người này được gọi là thập đại thiên tài của Kỳ Dược Phòng.
La Phú Vinh là một trong số đó, hiện giờ xếp thứ chín. Người như vậy rời khỏi Kỳ Dược Phòng thì chắc chắn sẽ là đối tượng khiến các gia tộc giàu có và các doanh nghiệp tranh giành. Cho dù không rời khỏi Kỳ Dược Phòng thì cũng có thể giành được một chức vụ khá tốt ở đây.
Đương nhiên, người có năng lực có bao giờ dễ dàng rời đi? Mục đích của La Phú Vinh là giành được vị trí số một, đặt chân vào hệ thống
cấp cao của Kỳ Dược Phòng.
Nếu như có thể tiến vào lĩmh vực đó, dù là ai cũng có tiền đồ vô cùng rộng mở.
Thấy La Phú Vinh bước vào, ánh mắt của mỗi học sinh có mặt ở đây đều tràn ngập kính sợ, dù là ai cũng không dám làm chuyện lỗ mãng.
"Chào anh La!".
"Anh La!".
"Chào anh La!".
"Anh La, lát nữa thi anh phải cố lên nhé!".
"Anh La, em là fan hâm mộ của anh đấy!".
…
Đám học sinh nhao nhao chào hỏi, một số cô gái còn sáng mắt lên. Tuy dung mạo của La Phú Vinh cũng được coi là đẹp trai, nhưng trong mắt bọn họ, La Phú Vinh với tài năng hơn người thực sự chẳng kém gì Bành Vu Yến.
Nhưng…
Đám người La Phú Vinh phớt lờ lời chào hỏi của những học sinh xung quanh, dõi mắt về phía trước, bước chân như bay.
Hắn nhanh chóng dừng lại.
Đứng ngay trước mặt Lâm Chính.
Hắn nhìn khẩu trang của Lâm Chính, lại nhìn thẻ học sinh trên ngực anh, sau đó lạnh lùng nói: "Cậu chính là Mặc Tiểu Vũ sao?".
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều sửng sốt.
Lâm Chính cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, gật đầu: "Phải, có chuyện gì sao?".
Nhưng Lâm Chính vừa dứt lời, La Phú Vinh bỗng túm lấy cổ áo anh, nhỏ giọng gầm lên: "Nghe nói hai ngày trước cậu ra ngoài hái thuốc, định giở trò với chị Tây Nhu Thiến đúng không?".
Tây Nhu Thiến?
Đó là ai vậy?
Lâm Chính không hiểu gì, ánh mắt nhìn La Phú Vinh đầy nghi hoặc.
Nhưng xung quanh đã ồ lên.
"Cái gì? Có chuyện như vậy sao?".
"Trời ơi, Tiểu Vũ điên rồi sao?".
"Đàn chị Tây Nhu Thiến xếp thứ sáu trong thập đại thiên tài đó, Mặc Tiểu Vũ muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga sao? Dám theo đuổi cả đàn chị Tây Nhu Thiến?".
"Ha ha, không tè một bãi ra tự soi xem bản thân mình thế nào".
"Không biết trời cao đất dày!".
Đám người xung quanh cười khẩy, chế giễu khinh bỉ.
Nhưng đúng lúc này, La Phú Vinh đẩy mạnh Lâm Chính ra, mặt không cảm xúc nói: "Tuy đàn chị Tây Nhu Thiến vẫn chưa phản ánh chuyện này lên trên, nhưng tôi không thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra được. Tôi sẽ lập tức báo chuyện này với các giảng sư, cậu cứ chờ bị khai trừ đi. Nhưng nếu trước đó không cho cậu một bài học thì tôi lại thấy khó chịu trong lòng. Chỉ có điều đánh cậu thì bẩn tay tôi".
Hắn nói xong thì lùi lại một bước, sau đó mấy học sinh vóc dáng cao to bước từ sau lưng hắn ra, ai nấy siết chặt nắm tay, cười khẩy tiến về phía Lâm Chính.
"Các cậu muốn làm gì?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Làm gì à? Đánh cậu ta cho tôi!", La Phú Vinh hét lớn.
Mấy học sinh lập tức nhào về phía Lâm Chính…