Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 463


trước sau

Có lẽ không ai người là Phùng Thạch lại đồng ý với quan điểm của “Mặc Tiểu Vũ”, rằng thuốc này là giả. 

Càng không ai ngờ được là Kỳ Dược Phòng lại xuất hiện thuốc giả. Đám đông trợn tròn mắt, tim như ngừng đập. Một lúc sau mới hoàn hồn. 

“Không thể nào?” 

“Là thuốc giả thật à…” 

“Sao Kỳ Dược Phòng lại xuất hiện thuốc giả chứ?” 

Cả hiện trường sục sôi. Đám đông không dám tin. Các quan khách cũng nhốn nháo. La Phú Vinh cũng tái mặt, quay qua nhìn người bên cạnh. Người này sợ tới mức ngã ra đất. 

“Vào tay phó phòng chủ rồi. Chuyện này rắc rối rồi đây”, đàn chị họ Vương nói với vẻ vô cảm. 

“Không…không đúng, nếu theo như kịch bản thì Mặc Tiểu Vũ không nhận ra đây là hoa gì mới phải, sau đó do trả lời sai nên bị loại. Cậu…cậu ta sao có thể biết được đây là hoa giả chư? Không…không đúng”, học sinh tên Tiểu Ngũ run rẩy lên tiếng. 

La Phú Vinh không nói gì. Lúc này Phùng Thạch nói tiếp. 

“Cuộc thi giám định thuốc vô cùng nghiêm ngặt, không cho phép thuốc giả. Thuốc tới tay số 128 đúng ra phải là Long Thuyền Hoa loại thật, sao lại trở thành hoa giả vậy? Rốt cuộc là điều nằm ngoài ý muốn hay là có âm mưu thì cần phải điều tra! Lưu Vũ”, Phùng Thạch kêu lên. 

“Dạ phó phòng chủ”, một người thanh niên bước lên. 

“Chuyện này giao cho cậu điều tra, nhất định phải có lời giải thích thỏa đáng cho quan khách và cả cho Kỳ Dược Phòng. Nghe rõ, nhất định phải xử lý công khai, nghiêm minh để tất cả mọi người biết Kỳ Dược Phòng chúng ta làm ăn đường đường chính chính”, Phùng Thạch nghiêm khắc nói. 

“Vâng, thưa phó phòng chủ”, người tên Lưu Vũ ưỡn ngực sau đó dẫn theo một tốp người đi ra ngoài. 

Phùng Thạch sầm mặt, nhìn xung quanh. Rất nhiều học sinh cảm thấy căng thẳng, cúi đầu và không dám nhìn Phùng Thạch. 

“Tôi tuyên bố, số 128 thăng cấp vào vòng sau”, Phùng Thạch hô lên. 

Lâm Chính mỉm cười khi nghe thấy vậy. Đám người La Phú Vinh nghiến răng, tức giận đùng đùng. Thế nhưng Phùng Thạch đã đích thân lên tiếng thì họ làm được gì. 

Phùng Thạch quay trở về vị trí chủ tọa và cúi mình trước quan khách. 

“Xảy ra chuyện này đã ảnh hưởng không ít tới mọi người. Là do tôi lơ là, thành thật xin lỗi. Sau thi đấu, chúng tôi sẽ họp và gửi tới mọi người lời giải thích thích đáng. Mong mọi người yên tâm”. 

Nói xong, Phùng Thạch vung tay: “Tiếp tục thi đấu”. 

Cuộc thi lại được tiếp tục. 

Không thể phủ nhận cách xử lý của Phùng Thách thể hiện kinh nghiệm lão làng của ông ta, không cho bất kỳ ai có cơ hội được lợi dụng vấn đề này để giở trò và cũng đủ để cho Kỳ Dược Phòng có cơ hội chuẩn bị. 

Nếu như Lâm Chính đoán không nhầm thì đáp án chỉ có một. Đó là họ sẽ nói có người đã lấy nhầm Long Thuyền Hoa. Vì chỉ có như vậy mới bảo toàn được danh tiếng của Kỳ Dược Phòng. Phùng Thạch thể hiện như vậy cũng là để bịt miệng đám đông. Đúng là gừng càng già càng cay. 

Thế nhưng lúc này Lâm Chính cũng đã hiểu được tình hình hiện tại của mình. Anh nhìn về hướng đàn chị họ Vương và La Phú Vinh. Đúng lúc này bọn họ cũng đang nhìn anh. Lâm Chính nhướn mày, trông vô cùng ung dung. 

Mặc dù có chút rắc rối nhưng vòng một cũng đã kết thúc. Vòng này loại ra 700 tuyển thủ, 300 người còn lại sẽ tiến vào vòng hai đầy tàn khốc. 

Nghe nói vòng 2 sẽ khó hơn vòng 1 nhiều nên tỉ lệ bị loại sẽ càng cao. Vòng 2 vẫn ngồi một chỗ và có người bước tới phát cho mỗi học sinh một tờ giấy trắng. 

Nhìn kỹ thì thấy trên mỗi tờ giấy đều có câu hỏi. Đây chính là đề của vòng 2. 

“Trong vòng 10 phút, giải được đề bài, như vậy là được thăng cấp! Tôi tuyên bố, vòng 2 bắt đầu!”, Phùng Thạch hô lên. 

Mọi người lập tức cầm
bút lên viết. Đối với thập đại thiên tài của Kỳ Dược Phòng thì vòng hai có vẻ căng thẳng hơn nhưng bọn họ cũng chỉ cần suy nghĩ một lúc là biết phải trả lời thế nào. 

Lâm Chính thì vẫn thản nhiên như xưa tới nay. Từ nhỏ anh đã đọc sách y cổ, những cuốn sách 5000 năm của Hoa Quốc. Ngoài một vài phần bị thất lạc ra thì hầu như là đã thuộc làu. Với những câu hỏi dành cho học sinh dễ như thế này thì đúng là anh làm dễ như bỡn. 

Lâm Chính gác bút. Chưa tới 5,6 phút anh đã viết xong. Mà chỉ vỏn vẹn có ba hàng chữ. 

“Hết giờ”, một người học sinh hô lên. 

Tất cả đều dừng lại. Nếu lúc này mà vẫn còn người đang viết thì sẽ bị hủy tư cách tham gia. Tất cả hành động của mọi người đều bị mấy nghìn con mắt giám sát. Với tình huống như thế mà gian lận thì sẽ là điều không thể. 

Năm học sinh lại bước vào thu đề thi. Bọn họ cuộn giấy lại, đặt lên một chiếc bàn. Bàn này đều là những vị giám khảo. 

Họ là ban giám khảo được thành lập từ tầng lớp cấp cao của Kỳ Dược Phòng, trong đó còn có vài người là các danh y được Kỳ Dược Phòng mời tới. 

Tất cả có 10 người, mỗi người phụ trách một số lượng bài thi nhất định. Họ đọc kết quả rất nhanh. Không ít khán giả đứng cả dậy, nhìn bọn họ với vẻ kỳ vọng. 

Vòng một không có gì khó khăn, vòng hai mới là quan trọng. Bởi vì vòng hai, ban giám khảo sẽ chọn ra ba bài câu trả lời tốt nhất và tiến hành đánh giá một lần nữa để xếp hạng. 

Mà ba câu trả lời này sẽ được công bố công khai, tất cả mọi người có mặt đều có thể thảo luận, tiến hành bỏ phiếu để xếp thứ tự. 

Việc được xếp hạng không chỉ nhận được giải thưởng mà còn ảnh hưởng tới cả 10 vị trí thiên tài. Hơn nữa sẽ được Kỳ Dược Phòng để mắt tới, cơ hội một bước lên trời là có thật. Thế nên ai cũng dồn toàn lực cho vòng thi này. 

Mọi người nhìn chăm chăm 10 người giám khảo và quan sát biểu cảm của họ. Một giảng sư ngồi hàng thứ hai bỗng có rục rịch. 

Chỉ thấy ông ta cầm một tờ giấy hồi lâu, há hốc miệng và cẩn thận cuộn nó lại rồi nở nụ cười. 

“Mau xem, xem giảng sư Chu có được gì?” 

“Nhìn ông ấy có vẻ hài lòng nhỉ….đó là bài thi của ai vậy?”. 

Mọi người kinh ngạc hô lên. Những người đứng gần mà có thực lực tốt đều cố gắng nhìn cho bằng được. Sau đó người này lên tiếng: “Là bài của Đặng Cường. Của đàn anh Đặng Cường”. 

Đám đông ồ lên. Đặng Cường lập tức ưỡn ngực, tỏ vẻ đắc ý. 

“Không hổ danh là một trong mười thiên tài, đúng là thực lực phi phàm mà”. 

“Xem ra hôm nay Đặng Cường tiến bộ hơn nữa rồi”. 

“Thiên tài”. 

Những lời khen ngợi không ngớt vang lên bên tai. Đặng Cường như muốn nổ mũi tới nơi. Đúng lúc này… 

Cạch! 

Tiếng xê dịch ghế vang lên. Mọi người thấy giảng sư Đường ở hàng ghế số 5 đứng bật dậy, nhìn tờ giấy trong tay với vẻ không dám tin. 

Tất cả đồng loạt quay qua nhìn. Bao gồm cả Phùng Thạch…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện