Nghe giảng sư Chu nói, thật ra sắc mặt Lâm Chính rất không tốt, anh đã không biết làm sao để dùng lời nói giải thích chuyện này.
Nhưng đến nước này rồi, anh có nói nhiều thêm nữa cũng bằng thừa, những người này không tin lời nói của mình.
Lâm Chính nghĩ đi nghĩ lại, quyết định thỏa hiệp trước.
Anh hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Nếu thầy cô thật sự muốn biết em nhìn thấy đáp án này ở đâu, vậy được, em có thể nói cho thầy cô, nhưng em hi vọng em có thể thuận lợi tiến hành cuộc thi Giám Dược. Đợi cuộc thi kết thúc, em sẽ nói cho các thầy cô biết! Ngoài ra, em muốn hỏi các thầy cô, vì sao vòng thi thứ hai lại xuất hiện thiên cổ nan đề như thế này? Nếu không phải em, các thầy cô nghĩ có ai đáp được đề này không?”.
Anh vừa nói xong, các giảng sư đều á khẩu không trả lời được.
Phải.
Chuyện này đúng là khó tin!
“Kết hợp với việc vòng đầu tiên dược liệu của em bị người ta tráo đổi thành đồ giả, các thầy cô còn không nhận ra em bị người khác hãm hại hay sao?”, Lâm Chính tiếp tục nói một cách ung dung.
Mấy người này không phải kẻ ngốc.
Hai vòng thi đều là Lâm Chính xảy ra chuyện, kẻ ngốc cũng có thể đoán được Lâm Chính bị người ta hại.
Nhưng có một số chuyện bọn họ cũng không dám đưa ra kết luận, huống hồ là ở cuộc thi quan trọng thế này. Nếu chuyện này xử lý không tốt thì sẽ tổn hại đến danh dự của Kỳ Dược Phòng.
Cho nên, ý của Phùng Thạch là áp chuyện này xuống trước, bất kể thế nào, tốt nhất là đóng cửa tự giải quyết.
Nhưng rõ ràng Lâm Chính sẽ không từ bỏ ở đây.
“Mặc Tiểu Vũ, cậu muốn thế nào?”, giảng sư Tư Đồ nhẹ giọng hỏi.
“Người em đã đắc tội không nhiều, cũng chỉ có Vương Băng Điệp, La Phú Vinh… À, còn một người nữa tên là Tây Nhu Thiến. Em hi vọng các thầy cô công bố mấy người này ra, sau đó để bọn họ xin lỗi em trước mặt mọi người, tuyên bố hình phạt đối với bọn họ”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Các giảng sư nghe vậy thì hơi căng thẳng.
Ba người đó nằm trong thập đại thiên tài.
Ba người đó bị công khai trừng phạt thì chẳng phải hủy hoại bọn họ hay sao?
“Không được!”.
Những người khác còn chưa lên tiếng, Phùng Thạch đã quát lên.
“Vậy cùng lắm em không tham gia cuộc thi Giám Dược này nữa, có lẽ Kỳ Dược Phòng này em cũng không ở lại được nữa, đúng không?”, Lâm Chính tỏ ra không hề gì.
“Mặc Tiểu Vũ, hi vọng cậu đừng tùy hứng!”, Phùng Thạch âm thầm siết tay, nghiêm túc nói: “Kỳ Dược Phòng không phải chỗ cho cậu hành động tùy tiện. Cho dù có thể các học sinh này đã hại cậu, nhưng cũng phải có chứng cứ mới được! Không có chứng cứ, chúng tôi không thể tùy tiện đưa ra quyết định không công bằng cho bất cứ học sinh nào! Hi vọng cậu hiểu điều này!”.
“Vậy ý của phó phòng chủ là…”.
“Muộn nhất là trước khi cuộc thi kết thúc, chúng tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, sau đó mới nghiêm trị người đã hại cậu, đồng thời để người đó xin lỗi cậu trước mặt mọi người”, Phùng Thạch nói.
“Nếu vậy, chuyện này em sẽ nói cho các thầy cô sau khi cuộc thi này kết thúc”, Lâm Chính nhún vai, nói.
Vẻ mặt mọi người đều mất tự nhiên.
Thằng nhóc chết tiệt này, dám mặc cả với các giảng sư và phó phòng chủ? Cậu ta tưởng cậu ta là ai?
Mọi người đều căm phẫn bất bình, nhưng không làm gì được Lâm Chính, chỉ đành lựa chọn thỏa hiệp.
“Các thầy cô, phó phòng chủ, xin hỏi em có thể vào vòng thứ ba không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Ánh mắt Phùng Thạch dao động, khẽ giọng đáp: “Đương nhiên được, câu trả lời của cậu rất hoàn hảo!”.
“Cảm ơn thầy cô”.
Lâm Chính khẽ gật đầu, sau đó quay về vị trí của mình dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Bên phía các giảng sư thì bực dọc lên tiếng.
“Cái quái gì thế, thằng nhóc đó đúng là ngang ngược!”, giảng sư Chu tức giận thổi râu trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng là lỗ m ãng, cậu ta tranh đua trong cuộc thi Giám Dược này không phải cũng vì muốn trở thành người dự bị kế nhiệm chức phòng chủ sao? Bây giờ đắc tội với phó phòng chủ, dù cậu ta có giành được hạng nhất, sau này còn sống yên ở Kỳ Dược Phòng được không?”.
“Đúng vậy!”.
Mấy vị giảng sư nhỏ giọng nói.
Phùng Thạch không nói gì, chỉ yên tĩnh quan sát Lâm Chính.
Hiện trường thì đã sôi sục từ lâu.
Khán giả châu đầu ghé tai, không biết Mặc Tiểu Vũ kia đã nói những gì
với các vị giảng sư.
Thiên Mạch cũng không hiểu ra sao.
Nhưng cô ta kinh ngạc phát hiện, Minh Vũ luôn nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong mắt có vẻ nghi hoặc, thỉnh thoảng có vẻ suy tư, không biết là đang nghĩ gì.
Mặc dù Minh Vũ có địa vị cao ở Kỳ Dược Phòng, nhưng bà ta không phải giám khảo cuộc thi lần này, mà là phụ trách tiếp đãi khách khứa.
Lâm Chính yên ổn quay về ghế ngồi, các học sinh xung quanh đều kinh ngạc hỏi.
“Này, Tiểu Vũ, mấy người phó phòng chủ nói gì với cậu vậy?”.
Bọn họ bao vây lại, mồm năm miệng mười lên tiếng hỏi.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm, chỉ ngồi ở vị trí của mình, nhắm mắt tĩnh dưỡng, bỏ qua mọi âm thanh ở xung quanh.
“Chậc, ra vẻ cái gì chứ!”.
“Đợi lát nữa cho cậu biết mặt, thằng nhóc này bị anh Tiêu Sĩ Kiệt nhắm trúng rồi mà cũng không biết”.
“Đồ ngu si đần độn”.
Thấy Lâm Chính không nói lời nào, mọi người đều rất tức giận, vừa liên tục chửi mắng vừa giải tán.
Lâm Chính lại mở mắt ra, nhíu mày.
Tiêu Sĩ Kiệt?
Người xếp thứ ba đó sao?
“Được rồi, bây giờ bắt đầu công bố đề và đáp án của ba người đứng đầu vòng thi thứ hai!”.
Lúc này, Phùng Thạch hô lên khiến hiện trường ồn ào yên tĩnh lại.
Bọn họ đều nhìn về phía màn hình.
Quả nhiên, bài thi của Huyền Dược, Tử Dạ, Tiêu Sĩ Kiệt lần lượt được chiếu lên màn hình, lấy hết top 3.
Chuyện này không có gì phải bất ngờ.
Nhiều người đứng dậy, nhìn về phía câu hỏi và câu trả lời trên màn hình, ai cũng vỗ tay khen ngợi trí tuệ và y thuật xuất sắc của ba vị thiên tài.
Ngay cả khách khứa cũng gật gù, hô hào được mở rộng tầm mắt.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.
“Thầy Phùng Thạch, bài thi của Mặc Tiểu Vũ thì sao? Có thể cho mọi người xem một lúc không?”.
Khi lời nói đó vang lên, tất cả mọi người yên lặng ba bốn phút.
Phùng Thạch cũng sững sờ, nhìn về phía người lên tiếng, lúc này mới phát hiện đó là Thiên Mạch.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía Thiên Mạch, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Giờ này Thiên Mạch nói như vậy không phải là muốn hại mình sao? Cô ta đang nghĩ gì vậy?
Nhiều người nghe vậy cũng kiễng chân ngóng chờ.
Phải.
Bài thi của Mặc Tiểu Vũ được nhiều giảng sư thảo luận cả một lúc lâu, chắc chắn là vô cùng xuất sắc. Nếu công bố ra ngoài, mọi người cũng có thể mở mang tầm mắt không phải sao?
Phùng Thạch nhíu mày, không nói lời nào.
Giảng sư Đường ở bên cạnh lại cười trừ, nói: “Thật ngại quá, cô Thiên Mạch, bài thi của Mặc Tiểu Vũ chẳng có gì đặc sắc, chỉ là đáp án của cậu ta có chút lấp lửng, giảng sư Tư Đồ không thể xác định cậu ta có đáp đúng hay không, cho nên gọi chúng tôi đến bàn bạc. Mọi người đừng nghĩ nhiều…”.
Bàn bạc? Ngay cả Phùng Thạch cũng được gọi tới mà còn nói là bàn bạc sao?
Đây rõ ràng là đang giấu giếm gì đó!
Nhiều người âm thầm cười nhạt.
Kỳ Dược Phòng không chịu cho coi, đương nhiên bọn họ cũng không thể nhìn thấy bài thi của Mặc Tiểu Vũ, thế là đành từ bỏ.
“Được rồi, bây giờ bắt đầu vòng cuối thôi!”, Phùng Thạch phất tay, hờ hững nói: “Mời những người vào vòng tiếp theo ra khỏi hàng!”.