Phùng Thạch trông ung dung lắm, cũng chẳng hề tỏ ra bất an chút nào.
Ban đầu Lâm Chính tưởng Phùng Thạch là người chính trực, giờ xem ra anh đã sai. Dù sao ngồi được vào vị trí đó thì sao có thể là người thật thà được chứ?
“Phó phòng chủ, kết quả thế nào ạ?”
“Đúng vậy phó phòng chủ, rốt cuộc là thế nào? Mặc Tiểu Vũ có gian lận không ạ?”, đám đông đồng loạt quay qua nhìn Phùng Thạch, ai cũng thấy nóng ruột.
Phùng Thạch hít một hơi thật sâu, gật đầu và nghiêm túc nói: “Mặc dù kết quả khiến tôi rất đau lòng. Và rằng điều này không ai muốn nhưng tôi cũng đành phải tuyên bố, học sinh mặc Tiểu Vũ đúng là….đã liên quan tới việc gian lận…xin lỗi…”
“Em không hề gian lận!”
Đúng lúc Phùng Thạch nói xong thì Lâm Chính đột ngột hét lên. Giọng nói của anh vang khắp hội trường. Vô số cặp mắt đồng loạt quay quay nhìn Lâm Chính. Bao gồm cả Phùng Thạch. Không ai ngờ anh lại làm vậy.
“Mặc Tiểu Vũ, cậu làm cái gì vậy?”
“Cậu đang nói linh tinh cái gì thế?”
“Những lời khi nãy dặn cậu, cậu đều quên rồi sao?”
Giảng sư Triệu, giảng sư Chu vội vàng bước tới, cuống cuồng nhìn anh. Thế nhưng sắc mặt Lâm Chính vẫn bình tĩnh hơn bao giờ hết. Thiên Mạch cảm thấy rất thú vị, Minh Vũ thì nhìn anh chăm chăm.
“Xem ra có trò hay để coi rồi”, đám học sinh quay qua, Tây Nhu Thiến thì cười lạnh lùng.
“Ha ha, thằng nhóc này đến thể diện của phó phòng chủ mà cũng không bận tâm, phó phòng chủ hết cách thì cậu ta cũng xong đời rồi! Đúng là trứng mà đòi chọi đá! Ha ha…”, La Phú Vinh mỉm cười.
“Não tàn thì vẫn là não tàn mà thôi! Hết thuốc chữa”, Vương Băng Điệp cười khẩy: “Nhu Thiến, xem ra chẳng ai bảo vệ được cậu ta nữa rồi, cậu vui lắm đúng không?”
“Để coi tiếp xem thế nào”, Tây Nhu Thiến thấy vui lắm.
Lời nói của Lâm Chính giống như hòn đá ném thẳng xuống mặt hồ phẳng, tạo ra những đợt sóng dồn dập. Hiện trường bùng nổ, không ít người đứng cả lên ghế, nhìn anh với vẻ không dám tin và bắt đầu rầm rộ bàn tán.
“Chuyện gì vậy?”
“Thằng nhóc này định làm gì thế?”
“Kỳ Dược Phòng có vấn đề gì sao?”, tiếng nghi ngờ vang lên không ngớt.
“Mặc Tiểu Vũ, cậu điên rồi?”
Đúng lúc này giảng sư Chu cảm thấy không nhịn thêm được nữa bèn gầm lên và trừng mắt với Lâm Chính.
“Em không bị điên, em không gian lận, em dựa vào thực lực của mình để tìm ra tuổi thọ của ba cây nhân sâm”.
Lâm Chính nhảy lên sân khấu, giơ ba câm nhân sâm lên và hô lớn: “Thưa các vị khách quý, các thầy các cô, các bạn học sinh, em thậm chí có thể nói ra tuổi của ba cây nhân sâm này trước mặt mọi người, đúng đến từng năm tuổi, em có thể phân tích cho mọi người!”
Nhìn thần thái và giọng điệu tự tin của Lâm Chính, đám đông phải tái mặt. Đám người Phùng Thạch không thể ngờ được rằng Lâm Chính lại làm thế này.
“Vậy cậu phân tích đi”, có một vị khách hô lên.
Những giảng sư định ngăn lại giờ đã không thể làm gì được nữa. Lâm Chính cũng không hề khách sáo. Anh bắt đầu giải thích.
“Chúng ta giám định nhân sâm thường là quan sát bên ngoài, thường xem rễ nhân sâm. Giám định lá do kết quả không chính xác nên thường bị loại trừ. Thế nhưng đó là cách cơ bản nhất có thể dùng cho nhân sâm trăm năm. Nhân sâm ngàn năm mà dùng cách này thì vẫn sẽ xảy ra sai sót. Vậy nên chúng ta chỉ có thể giám định qua “khí” và “lý” của nhân sâm mà thôi?
“Khí và lý sao?”
Quan khách đơ người, học sinh càng đơ hơn. Rõ ràng là họ chưa từng nghe qua. Thế nhưng Huyền Dược và Tử Dạ cùng các giảng sư khác thì chỉ tối sầm mặt.
“Từ khi nào mà thằng nhóc này biết được những điều này thế? Tôi có dạy nó đâu”, giảng sư Triệu lầm bầm.
Lâm Chính nói tiếp:“Khí của nhân sâm ngàn năm có hương thơm của nó. Nhưng không phải là mùi hương mà mũi thường chúng ta thường biết, đây là một mùi khí tức của tự nhiên, khác với mùi khí tức của nhân sâm trăm năm. Bình thường rất khó để nhận ra, phải để
tâm tĩnh lại thì mới cảm nhận được mùi hương này. Còn về “lý” thì dễ giải thích rồi. Đó chính là quan sát dáng vẻ nhưng là quan sát từ bên trong".
“Quan sát từ bên trong sao? Sao? Cậu còn muốn giải phẫu cho nhân sâm ngàn năm chắc?”, có người hừ giọng.
“Không tới mức đó, chúng ta có thể gõ nhẹ, nghe ra được âm thanh là được”, Lâm Chính giơ nhân sâm nghìn năm lên, gõ nhẹ. Rồi lấy nhân sâm trăm năm lên cũng gõ nhẹ. Mặc dù là âm thanh rất nhỏ nhưng rõ ràng có thể nhận ra sự khác biệt.
“Âm thanh của nhân sâm càng vang và trầm thì tuổi của nói càng lớn. Từ âm thanh này tôi có thể phán đoán ra cây nhân sâm này có tuổi đời tầm 1300 năm, hai cây còn lại thì ít hơn, tầm 1200 năm!”
“Vậy làm thế nào đoán ra được chính xác năm?”, có người hỏi tiếp.
“Rất đơn giản”, Lâm Chính mỉm cười: “Khi đã đoán ra được tuổi đại khái của nhân sâm thì chúng ta quay lại quan sát vẻ bên ngoài thôi. Nhìn đường vân của nhân sâm, hình dáng, những chi tiết này có thể giúp chúng ta đoán được khoảng thời gian trong phạm vi hẹp”.
Đám đông trợn mắt há mồm. Lâm Chính nói đều có lý cả nên không ai có thể phản bác. Chắc không ai ngờ thằng nhóc Mặc Tiểu Vũ lại biết nhiều như thế.
Đám giảng sư cũng đứng ngây như phỗng. Phùng Thạch chau mày, nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng vẻ bất mãn.
“Điên rồi, Mặc Tiểu Vũ điên thật rồi!’
Đám học sinh nhao nhao. Không ai hiểu tại sao thằng này lại cứ muốn đắc tội với Kỳ Dược Phòng để giành lấy vị trí số một.
Vị trí số một có nghĩa lý gì chứ? Chẳng phải vẫn là do Kỳ Dược Phòng đánh giá? Có ai mà thả con cá rô đi bắt con săn sắt bao giờ đâu?
Phó phòng chủ, các vị giảng sư. Em nghĩ lý luận của em có thể đủ để qua vòng rồi đúng không? Em đã biết làm thế nào để phán đoán tuổi chính xác của nhân sâm vậy thì em có còn phải gian lận nữa không? Vì vậy em không hề gian lận, em là người giành vị trí số một. Mọi người còn ý kiến gì nữa không?”
Lâm Chính quay người nói với Phùng Thạch. Tất cả các giảng sư đều nín thở.
“Rốt cuộc thằng này định làm gì vậy?”
“Lẽ nào cậu không muốn ở lại Kỳ Dược Phong nữa hay sao?”
Giảng sư Chu siết nắm đấm, nghiến răng, thật chỉ muốn lao lên đập cho thằng này một trận. Phùng Thạch không hề lên tiếng, chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Đúng lúc này Tiêu Sĩ Kiệt gầm lên: “Chỉ dựa vào lý thuyết thì nói nên được điều gì. Cậu trong vài giây có thể tìm ra được ba cây nhân sâm nghìn năm, dù là người có tinh thông lý luận đến đâu cũng không thể nào làm được. Vài giây, thậm chí còn không kịp nhìn thì đúng hơn”.
“Có khi tôi còn lợi hại hơn cả những người tinh thông lý luận đấy”, Lâm Chính quay qua nhìn cậu ta.
“Không thể nào, Mặc Tiểu Vũ cậu chỉ là một học sinh xếp bét lớp, y thuật và khả năng giám định của cậu không thể nào làm được như thế”, Tiêu Sĩ Kiệt khinh thường.
“Vậy tôi với cậu thi đấu thì thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
Tiêu Kiệt Sĩ khựng người.