Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đến nơi lúc 6 giờ sáng.
Tô Nhu sáng sớm đã chạy đến bến xe đón, còn Lâm Chính vẫn ngáy khò khò trên sô pha.
Khi Trương Tinh Vũ về đến nhà, bà ta gần như trong trạng thái muốn bùng nổ.
“Lâm Chính!”.
Trương Tinh Vũ hét lên.
Lâm Chính giật nảy mình, nhảy dựng lên, sau khi nhìn rõ là ai mới xoa mắt: “Mẹ, mẹ về rồi à?”.
“Cậu còn gọi tôi là mẹ à?”, Trương Tinh Vũ nổi giận đùng đùng: “Cậu làm sao thế hả? Bắt Tiểu Nhu đi đón tôi, còn cậu thì ở nhà ngủ? Cậu thoải mái quá nhỉ? Cậu tưởng cậu là ông lớn trong nhà chúng tôi chắc?”.
“Mẹ, tối hôm qua Lâm Chính về muộn, mẹ đừng trách anh ấy”.
Tô Nhu ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
Cô cũng từng trách mắng Lâm Chính, nhưng cô không cho phép người khác trách mắng anh.
“Con hiền lành quá đấy! Giống mẹ, thế nên mới lấy phải thằng vô dụng này! Hai mẹ con ta số khổ, mẹ lấy bố con là đồ vô dụng, con lại lấy Lâm Chính cũng là đồ vô dụng, đúng là số trời!”, Trương Tinh Vũ than thở, nói một lúc lại không nhịn được lau nước mắt.
Tô Nhu vội vàng an ủi.
“Được rồi bà xã, vừa sáng ra đã khóc lóc, chúng ta mau qua đó thôi, lát nữa mẹ chờ lại sốt ruột”, người đàn ông trung niên để tóc húi cua, đeo kính gọng đen ở bên cạnh không khỏi nói.
Đây là Tô Quảng, bố ruột của Tô Nhu, là người thật thà, không có tâm cơ, hiện giờ đang làm một nhân viên công sở bình thường ở bộ phận nào đó.
Đáng lẽ ông ta cũng làm việc ở tập đoàn Thịnh Hoa, quản lý sự nghiệp của gia tộc như Tô Bắc, Tô Cối, nhưng chính vì tính cách thật thà, đến nỗi bị đám người Tô Bắc đá ra khỏi công ty, mỗi tháng chỉ chia cho ông ta chút lợi nhuận ít ỏi.
Nếu không phải Trương Tinh Vũ cũng coi như ghê gớm, thì sợ là chút lợi nhuận này cũng chẳng có.
“Im đi! Ở đây có chỗ cho ông nói chuyện sao?”, Trương Tinh Vũ lườm nguýt.
Tô Quảng sợ đến mức rụt cổ lại, không dám ho he gì.
Ông ta có tiếng là sợ vợ, điều này thì cả khu phố biết.
Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, sau đó chỉ vào Lâm Chính nói: “Lâm Chính, cậu nghe đây, sau này sớm muộn gì cậu và Tiểu Nhu cũng sẽ ly hôn.
Nếu không phải ông nội nó nhất quyết muốn nó kết hôn với cậu, thì cậu tưởng cậu có thể vào được nhà tôi sao?”
Vẻ mặt Lâm Chính bất đắc dĩ.
Không biết anh đã nghe Trương Tinh Vũ nói những lời như vậy bao nhiêu lần rồi.
“Lâm Chính, anh nhịn chút đi, chắc là mẹ lại bị ức hiếp ở nhà bà ngoại”, Tô Nhu chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói.
“Bị ức hiếp? Bị ức hiếp