Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 496


trước sau

Khoa trương tới vậy sao? Với nhận thức của Tô Quảng, một đôi dày cùng lắm là vài trăm tệ. Nên để không gây rắc rối thì ông ta mới chịu thỏa hiệp vì không thể vì một đôi dày vài trăm tệ mà làm hỏng một mối hợp tác vài triệu tệ được. 

Thế nhưng…đôi giày này 300 nghìn tệ đấy. 

Điên rồi! Đôi giày này làm từ kim cương chắc? 

“Cái gì? 300 nghìn tệ? Cô đi ăn cướp đấy à?”, Trương Tinh Vũ dựng cả tóc gáy 

“Sao? Không đền nổi đúng không? Không phải các người vừa nói là đền tiền sao? Hối hận rồi à?”, cô gái hừ giọng. 

“Đền thì cũng phải đúng chứ, cô ngoác cái giá đó ai mà đền nổi? Huống hồ, đôi giày của cô chỉ bị dính chút nước? Vậy mà cũng bắt đền? Tôi thấy cô cố tình gây sự thì có!”, Trương Tinh Vũ quát lên. 

Lúc này Tô Quảng cũng không cản vợ mình nữa. Ông ta chỉ chau mày: “Cô gái, cô cũng chẳng có thành ý chút nào. Chúng tôi chỉ muốn cho qua, vậy mà cô cố tình gây thêm rắc rối”. 

“Tôi gây rắc rối thì sao? Với cái công ty rách nát này mà các người vẫn cho mình lợi hại à?”, cô gái cười khẩy. 

“Cô to gan lắm. Cô có biết tôi là ai không?”, Trương Tinh Vũ tức giận gào lên. 

“Bà là ai?”, cô gái tò mò hỏi. 

“Tôi nói cho cô biết tôi là mẹ của chủ tịch công ty này! Là mẹ của Tô Nhu!” 

“Ồ…khiếp quá!” 

“Các người tới từ tập đoàn Dương Hoa đúng không?” 

“Ấy, bà cũng biết cơ à?” 

“Hừ, chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, cô biết đúng không?”, Trương Tinh Vũ thở phì phì: “Cô có biết chủ tịch Lâm sắp cưới con gái tôi không. Cậu ấy sẽ trở thành con rể của tôi. Vậy mà cô dám ăn nói với tôi bằng giọng điệu đó à? Cô chán sống rồi đúng không? Có tin tôi bảo con rể tôi đuổi việc cô không?” 

“Ây da, lợi hại vậy cơ à? Vậy bà mau gọi điện cho chủ tịch Lâm đi, bảo chủ tịch Lâm đuổi tôi đi?”, cô gái không hề tin lời của Trương Tinh Vũ nên thách thức. 

“Cô…” 

Trương Tinh Vũ tức tới mức run rẩy. Bà ta lấy điện thoại ra, làm bộ định gọi. Nhưng trên thực tế bà ta không hề có số của chủ tịch Lâm. Vừa lấy điện thoại ra nhưng cứ chần chừ không dám gọi. 

“Gọi đi, bà gọi đi chứ! Giả tạo”, cô gái chế nhạo. 

“Cô…cô…”, Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng. 

Lâm Chính ở bên cạnh chau mày. Anh nhìn cô gái, hình như chưa gặp bao giờ. Giờ tập đoàn Dương Hoa là công ty lớn, càng ngành nghề đều có nên anh không thể nào biết mặt từng người được. 

Sự cãi vã đã khiến người trong phòng làm việc nghe thấy. Cửa thì mở nên một đám nam nữ từ ngoài bước vào. Trong đó có cả Tô Nhu và cô thư ký. 

Đi đầu là Triệu Thiên, người phụ trách chiến lược và các hạng mục khai thác của công ty. Lâm Chính từng gặp người này. Người này đương nhiên cũng biết Lâm Chính thế nhưng lúc này anh không cải trang là chủ tịch nên Triệu Thiên cũng không nhận ra anh. 

“Sao bố mẹ lại tới đây rồi”, Tô Nhu cảm thấy bất ngờ. 

“Tiểu Thu sao thế? Sao mà ầm ĩ
cả lên thế?”, Triệu Thiên nhìn cô gái với vẻ nghi ngờ 

Cô gái thấy Triệu Thiên thì sà vào lòng người này tỏ vẻ nũng nịu: “Triệu Thiên, hai kẻ nhà quê này làm hỏng giày của em. Em bảo họ đền thì họ khùng lên với em, anh phải đứng ra lấy lại công bằng cho em”. 

“Có chuyện này sao?”, Triệu Thiên chau mày. 

Tô Nhu nhìn chăm chăm vào cô gái tên là Tiểu Thu và nói: “Thưa cô mong cô lịch sự một chút, đây là bố mẹ tôi”. 

“Bố mẹ cô thì ghê gớm lắm hả? Là bố mẹ cô thì có thể ăn nói vô lý sao?”, Tiểu Thu chẳng thèm khách sáo, bĩu môi nói. 

“Sao cô có thể ăn nói như thế chứ?”, Tô Nhu đanh mặt. 

“Tôi không cần biết, dù sao thì đền giày cho tôi đi”, Tiểu Thu hét lên. 

“Nhưng giày của cô có sao đâu!” 

“Nó bị bẩn rồi! Nhà vệ sinh của cái công ty rách nát này bị rỉ nước! Cô có biết đôi này của tôi bao nhiêu tiền không?” 

“Tôi cảm thấy cô đúng là vô lý quá”, Tô Nhu dù rất kiên nhẫn nhưng cũng không chịu nổi. 

“Tôi vô lý sao? Cô dám nói tôi thế à? Triệu Thiên, anh nói xem phải làm sao?”, Tiểu Thu trừng mắt, quay qua làm nũng Triệu Thiên. 

“Chuyện này…”, Triệu Thiên cũng khó xử bèn nhìn Tô Nhu và thở dài: “Cô Tô, vốn chẳng phải chuyện gì lớn lao, hay thế này, cô xin lỗi một tiếng rồi đền đại một ít tiền đi cho xong…” 

“Giám đốc Triệu sao có thể nói như vậy được chứ?”, Tô Nhu cảm thấy không thể tin được. 

“Nhưng rõ ràng là mọi người khiến giày cô ấy bị bẩn mà”. 

“Chỉ dính chút nước thôi, lau đi là được, các người…”, Tô Nhu không biết phải nói như thế nào. 

Triệu Thiên nghe thấy vậy thì cũng trầm mặt: “Cô Tô, tôi đã nói rất lịch sự với cô rồi. Cái gì mà dính chút nước chứ? Bẩn là bẩn. Tôi cảm thấy yêu cầu của Tiểu Thu rất hợp lý!” 

“Nhưng…” 

“Cô không muốn đền cũng được, cô tới đây giúp tôi lau giày. Vậy thì tôi sẽ không truy cứu nữa”, Tô Nhu còn định nói gì đó thì đã bị Tiểu Thu cắt ngang. 

Tô Nhu nghe thấy vậy thì tối sầm mặt. Lau giày cho cô ta sao? Đây khác gì sỉ nhục người khác. 

“Vô lý! Quá vô lý!” 

Trương Tinh Vũ như muốn nổi điên. Tô Nhu siết chặt nắm đấm. Đúng lúc này, Triệu Thiên lại lên tiếng. 

“Nếu chủ tịch Tô không đồng ý với yêu cầu của chúng tôi thì hạng mục hôm nay…tới đây thôi!” 

Dứt lời, Tô Nhu như bị sét đánh ngang tai. Cô đứng loạng choạng suýt ngã.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện