Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 505


trước sau

Rõ ràng người đàn ông mặc áo gió rất ghét người khác động vào người mình, lập tức hất tay Triệu Thiên ra. 

“Xem ra việc này đã bại lộ. Triệu Thiên, anh đúng là vô dụng, nhưng may là mấy người phía anh cả đã đoán được sự vô dụng của anh. Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, người tên Lâm Tung phủi chỗ Triệu Thiên vừa chạm vào, lạnh lùng nói. 

Triệu Thiên vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra cho Lâm Tung nghe. 

Lâm Tung trở tay tát anh ta một cái thật mạnh. 

Bốp! 

Triệu Thiên lùi về sau hai bước, ôm mặt, trợn to mắt nhìn Lâm Tung: “Lâm Tung, anh… anh làm gì vậy?”. 

“Anh đúng là thành chuyện thì ít, hỏng việc thì nhiều. Anh cả đã dặn dò ít nhất phải giữ bí mật chuyện này bảy ngày. Đây mới mấy ngày, anh lại để thần y Lâm bắt được, anh không phải kẻ vô dụng thì là gì?”, Lâm Tung rõ ràng hơi phẫn nộ, giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng. 

Triệu Thiên sửng sốt, sau đó nghiến răng, nhỏ giọng nói: “Lâm Tung, tôi biết các người cần bảy ngày để làm gì. Chắc chắn các người muốn phân tích phương án được duyệt và dược liệu tôi cung cấp cho các người trong vòng bảy ngày này, phân tích thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa, muốn đưa thuốc mới ra thị trường trước Tập đoàn Dương Hoa một bước, chặn đường phát tài của bọn họ, có đúng không?”. 

“Phải thì đã sao? Anh làm bại lộ mọi chuyện, kế hoạch của chúng ta bị nhiễu loạn. Mặc dù không biết Dương Hoa sẽ dùng kế sách gì để đối phó, nhưng ít nhất bây giờ hiệu quả và lợi ích của chúng ta đã không thể đạt đến độ cao như mong đợi”, Lâm Tung lạnh lùng nói. 

“Phải, vậy anh biết Chủ tịch Lâm nghĩ thế nào không?”, Triệu Thiên nheo mắt lại. 

“Nghĩ thế nào?”, Lâm Tung vội hỏi. 

“Hừ, Chủ tịch Lâm muốn tương kế tựu kế, lợi dụng tôi để đảo ngược tình thế chiến thắng các anh!”. 

“Đảo ngược tình thế thắng chúng tôi? Triệu Thiên, anh nói rõ cho tôi một chút! Rốt cuộc là ý gì?”, Lâm Tung lên tinh thần, giọng nói cũng nhanh hơn nhiều. 

Thấy bộ dạng sốt sắng của Lâm Tung, Triệu Thiên nhếch khóe miệng, khẽ cười nói: “Lâm Tung, anh phải thừa nhận IQ của Chủ tịch Lâm chúng ta không thấp. Sau khi cậu ta bắt tôi khai ra mọi chuyện thì lập tức bảo tôi liên lạc với anh, đồng thời muốn tôi tình cờ để lộ cho anh phương án của phương thuốc giả”. 

Nói xong, Triệu Thiên đưa một tờ giấy cho Lâm Tung. 

Lâm Tung vội vàng nhận lấy xem, hơi thở run rẩy: “Phương thuốc này… chính là phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa?”. 

“Phải, mà cũng không phải, bởi vì đây là một phương thuốc rối loạn”, Triệu Thiên mỉm cười nói: “Nó là vũ khí mà Chủ tịch Lâm dùng để đối phó với các anh! Cậu ta muốn tôi tình cờ giao nó cho anh. Nếu các anh điều chế thuốc dựa theo phương thuốc này, thuốc điều chế ra sẽ có hiệu quả trong thời gian đầu, nhưng thời gian sau sẽ có di chứng cực kỳ đang sợ. Di chứng đó có thể lấy mạng người. Nếu doanh nghiệp Lâm Thị các anh bán loại thuốc này ra với số lượng lớn, e rằng đến lúc đó mạng người mà các anh phải bồi thường sẽ lên đến nghìn vạn. Một khi chuyện này phát triển đến mức đó… tôi nghĩ cho dù nhà họ Lâm có sản nghiệp lớn thế nào cũng sẽ chết bởi chiêu này”. 

Lâm Tung nghe vậy, hít ngược một hơi. 

Đây là thủ đoạn ác độc đến mức nào. 

Nhưng hắn nghe xong cũng bình tĩnh lại, hừ lạnh liên tục: “Triệu Thiên, anh nghĩ nhà họ Lâm chúng tôi là ai? Chút mánh khóe đó mà cũng đòi hãm hại nhà họ Lâm chúng tôi? Nực cười!”. 

“Vậy anh nghĩ thần y Lâm là ai?”, Triệu Thiên hỏi ngược một câu. 

Lâm Tung nhíu mày. 

“Chuyện thần y Lâm đánh bại Y Vương Hàn Thành tôi không nói nữa, đây là chuyện quá cũ rồi. Thuốc trị viêm mũi và nhồi máu não do cậu ta nghiên cứu ra còn không đủ thể hiện y thuật của cậu ta sao? Nếu nhà họ Lâm các người cảm thấy mình lợi hại hơn cậu ta thì vì sao không phải là nhà các người nghiên cứu ra những loại thuốc đó? Bây giờ vì sao các người lại dám xem thường thần y Lâm?”. 

Nghe vậy, Lâm Tung trở nên trầm mặc. 

Mặc dù lời Triệu Thiên nói khiến hắn không vui, nhưng đúng là như vậy. 

Hơn nữa, hắn cũng hiểu y thuật, trước mắt, phương thuốc trong tay quả thật không có chỗ nào chê, hoàn toàn không tìm
ra manh mối nào. 

“Vậy ý anh là?”, Lâm Tung hỏi. 

“Khà khà, Chủ tịch Lâm muốn lợi dụng tôi để tính kế các anh. Cách nghĩ của cậu ta không sai, nhưng theo tôi thấy, tôi đã là một kẻ từng phản bội Lâm tổng, tôi tin dù tôi có làm gì cũng sẽ không được Chủ tịch Lâm tín nhiệm. Huống hồ, một khi chuyện này xảy ra, gây ra hậu quả nghiêm trọng, bên trên truy cứu xuống, không phải chỉ có nhà họ Lâm các anh chịu trách nhiệm. Nếu điều tra xuống từng tầng, Triệu Thiên tôi cũng sẽ không thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật. Kế hoạch của Chủ tịch Lâm không hề có lợi cho tôi, do đó tôi tương kế tựu kế, dự định tiếp tục hợp tác với các anh!”. 

“Anh muốn hợp tác với chúng tôi thế nào?”. 

“Tôi muốn các anh lập tức đưa tôi rời khỏi Giang Thành, bảo đảm an toàn cho cuộc sống của tôi, đồng thời cho tôi một trăm triệu, tôi sẽ giao phương thuốc thật cho các anh!”. 

Triệu Thiên cười nói, sau đó lấy một phương thuốc y hệt từ trong túi ra. 

Lâm Tung kinh ngạc: “Anh… vẫn còn một phương thuốc khác?”. 

“Ha ha ha, chuyện này ngay cả Mã Hải cũng không biết. Tôi là giám đốc dự án, vốn dĩ không thể tiếp xúc với phương thuốc này. Nhưng anh ta không biết, những người bên cạnh anh ta đều đã bị tôi đưa vào bẫy, tôi cũng lấy được phương thuốc thật từ lâu. Vốn dĩ tôi muốn hợp tác với các anh xong sẽ bán phương thuốc này cho những người khác muốn mua, sau đó sẽ “rửa tay gác kiếm” không làm nữa. Nhưng bây giờ xem ra, phương thuốc này xem như đã trở thành bùa hộ mệnh của tôi”, Triệu Thiên cười nói, trên mặt vô cùng đắc ý. 

Người có thể đùa bỡn Tập đoàn Dương Hoa trong lòng bàn tay không nhiều, anh ta là người duy nhất. 

Anh ta có thể không kiêu ngạo được sao? 

“Mau đưa tôi!”. 

Lâm Tung sốt sắng nói, sau đó vươn tay ra chụp. 

Triệu Thiên nhanh tay giấu phương thuốc đi, mỉm cười nói: “Anh phải đồng ý với điều kiện của tôi trước!”. 

“Thằng khốn lòng tham không đáy!”. 

Lâm Tung tỏ ra chán ghét, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn gật đầu, lạnh lùng nói: “Nếu phương thuốc của anh là thật, tôi có thể đồng ý với điều kiện của anh!”. 

“Yên tâm, chắc chắn là thật!”. 

“Tôi muốn kiểm tra một chút!”. 

“Không được…”, Triệu Thiên từ chối: “Nếu anh nhớ được phương thuốc này rồi từ chối tôi, vậy thì chẳng phải tôi sẽ mất cả chì lẫn chài hay sao?”. 

“Anh có thể lựa chọn tin tôi, vì nếu tôi từ chối hợp tác với anh, anh sẽ chỉ chết rất thảm. Anh sẽ mãi mãi không rời khỏi Giang Thành này được!”. 

“Chuyện này…”, Triệu Thiên do dự. 

“Anh yên tâm, những yêu cầu của anh không có gì quá đáng, chỉ có một trăm triệu, anh muốn thì tôi có thể chuyển cho anh ngay lập tưc!”. 

“Chủ yếu là bảo vệ an toàn cho tôi!”. 

“Chuyện đó không thành vấn đề!”. 

“Vậy… được thôi…”. 

Triệu Thiên do dự, cuối cùng vẫn đưa phương thuốc đó qua. 

Lâm Tung vội vàng nhận lấy xem kỹ. 

Nhưng trong chớp mắt đó… 

Tiếng còi xe dồn dập vang lên. 

Triệu Thiên và Lâm Tung đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại, một chiếc xe tải mất lái lao thẳng về phía này. 

“Không hay!”. 

Lâm Tung kinh ngạc, vội vàng lăn sang một bên. 

Nhưng Triệu Thiên lại không kịp tránh, thoáng chốc bị xe tải đâm ngã xuống đất, cuốn vào gầm xe…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện