Thuốc dẫn?
Cả người Lâm Tung run rẩy, giật mình phản ứng lại, vội vàng xem lại phương thuốc.
Đúng thật!
Phương thuốc này… không có thuốc dẫn!
Nếu như không dùng thuốc dẫn, chỗ thuốc phía sau dùng thế nào?
"Sao… sao có thể như vậy? Không đúng, đáng nhẽ phải có thuốc dẫn chứ… Sao có thể như này được”, Lâm Tung lẩm bẩm nói.
Nhưng chưa nói xong, một nắm đấm đã đập thẳng lễ gò má hắn.
Bốp!
Lâm Tung không kịp phòng bị, ngã lên ghế, nửa bên mặt sưng phồng lên.
"A Vĩ, anh làm gì vậy?", hắn ôm mặt bò dậy, nhìn chằm chằm vào người nhà họ Lâm vừa tung nắm đấm.
"Làm gì? Lâm Tung, nói đi, có phải anh cố tình giấu thuốc dẫn đi không? Cố tình không nói ra để đòi lợi ích từ gia tộc không?", người đó tức giận hét lên.
"Tôi không có! Cậu đừng có vu oan cho tôi! Lâm Tung tôi là người nhà họ Lâm, tôi sao có thể làm được chuyện làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Lâm được? Tôi thề tôi không làm!", mặt Lâm Tung tái mét, vội vàng phản biện.
Chuyện này một khi bị hiểu lầm thì đúng là tiêu đời.
"Anh còn dám nói anh không làm? Anh là người viết phương thuốc này ra vậy sao nó lại không có thuốc dẫn?"
"Rõ ràng là anh cố ý, muốn kỳ kèo với gia tộc!"
"Tôi thấy có vẻ anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì phải!"
Người nhà họ Lâm trầm giọng nói, tiến lên mắng mỏ Lâm Tung.
Đúng lúc này Lâm Vũ Hào giơ tay ngăn cản mọi người đang nổi giận.
"Cậu ấy không giấu gì cả, chắc cậu ấy không biết có thuốc dẫn!", Lâm Vũ Hào bình tĩnh nói.
"Anh Hào…"
Mọi người đều quay ra nhìn hắn.
Chỉ nghe thấy Lâm Vũ Hào nói: "Trong cơ thể Lâm Tung chảy dòng máu nhà họ Lâm, nhà họ Lâm sinh ra nuôi dưỡng cậu ấy, cậu ấy không thể nào phản bội nhà họ Lâm được, huống hồ cậu ấy biết hậu quả của việc uy hiếp nhà họ Lâm là gì, nếu làm vậy thì mục đích của cậu ấy là gì? Tiền? Quyền? Phụ nữ? Cậu ấy đã lập được công lao lớn như vậy, nếu như có thuốc dẫn, gia tộc hoàn toàn có thể ban thưởng cho cậu ấy, nhưng nếu như cậu ấy làm như vậy cậu ấy sẽ không có được gì, ngược lại còn mất mạng, Lâm Tung không phải đồ ngu, cậu ấy sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này".
Mọi người nghe xong lập tức chìm vào im lặng.
Đúng vậy. Lâm Tung sẽ cần phải làm như vậy.
"Nếu như không phải Lâm Tung giấu thuốc dẫn, vậy điều đó có nghĩa là… phương thuốc trong tay Triệu Thiên không hoàn chỉnh?", một người đứng bên cẩn thận hỏi.
"Có thể là vậy?", Lâm Vũ Hào nói: "Tên thần y Lâm này dẫu sao cũng không đơn giản, hắn ta sao có thể dễ dàng tiết lộ phương thuốc này ra? Hắn ta nhất định đã làm việc này, thuốc dẫn chắc do cậu ta cố ý giấu đi! Ngay cả Triệu Thiên cũng không biết!"
"Vậy chúng ta cần làm thế nào? Tiếp tục ở lại Giang Thành tìm thuốc dẫn?"
"Không cần, xảy ra chuyện như này, thần y Lâm chắc sẽ càng giám sát gắt gao phương thuốc, chúng ta muốn tìm thuốc dẫn cũng khó!"
"Không có thuốc dẫn thì chúng ta nên làm thế nào để điều chế thuốc mới?"
"Hừ, chuyện này không làm khó được người nhà họ Lâm chúng ta!", Lâm Vũ Hào híp mắt, giơ hai trang ghi phương thuốc trong tay lên, cười nói: "Y thuật của người nhà họ Lâm chúng ta vang danh khắp thiên hạ, chúng tôi so với Nam Phái, Bắc Phái, Cổ Phái, Ẩn Phái vẫn mạnh hơn nhiều. Chỉ là thuốc dẫn sao có thể làm khó nhà họ Lâm chúng ta được? Chúng ta dựa vào hai trang giấy ghi
phương thuốc này còn chưa đủ để đoán ra sao? Thần y Lâm muốn dựa vào thuốc dẫn để kéo dài thời gian? E rằng hắn đã tính sai rồi! Tôi cũng nói rồi, hắn không hiểu nhà họ Lâm chúng ta!”
Mắt mọi người sáng lên.
"Anh Hào nói đúng lắm!"
"Đi thôi, về gia tộc, trong vòng ba ngày nhất định sẽ suy đoán ra được thuốc dẫn!"
"Được!"
Đám người này tức tốc ra sân bay.
Mà trên tầng cao nhất của tập đoàn Dương Hoa, Lâm Chính vẫn luôn nhìn xuống chiếc xe của Lâm Vũ Hào dưới đường.
"Chủ tịch Lâm, bọn họ đi chưa?", Cung Hỉ Lâm đi qua, cẩn thận hỏi.
"Đi rồi!", Lâm Chính hít sâu một hơi.
"Chủ tịch Lâm, tại sao không ngăn họ lại? Hỉ Vân mang theo gần một nghìn người đang ở gần công ty, chỉ cần cậu ra lệnh, trong vòng ba giây có thể tháo toàn bộ lốp xe bọn họ!", Mã Hải hỏi.
"Không cần, cái tôi cần là họ rời đi".
Lâm Chính lạnh lùng nói,
"Nhưng… họ mang phương thuốc đi rồi…"
“Nhưng bọn họ sẽ không điều chế ra được thuốc mới đâu".
"Tại sao? Chẳng nhẽ phương thuốc đó là giả?"
"Không, phương thuốc ở trang hai là thật nhưng không có thuốc dẫn", Lâm Chính bình tĩnh ói.
"Không có thuốc dẫn?", Mã Hải trầm ngâm một hồi, sau đó thấp giọng nói: "Chủ tịch Lâm, tôi cũng biết một chút về nhà họ Lâm ở Yên Kinh, y thuật của họ cực kỳ cao siêu, nếu như chỉ là thuốc dẫn, họ sẽ phân tích ra được, cái này cũng không khó".
"Nhưng bọn họ cho dù có phân tích ra được thì thuốc dẫn đó… cũng chỉ là thuốc dẫn sai".
"Thuốc dẫn sai?"
Mọi người sững sờ.
Lâm Chính nhìn về đằng xa, lạnh lùng nói: "Thực ra từ đầu đến cuối tôi đã sắp xếp cái bẫy cho nhà họ Lâm, với sự hiểu biết của tôi về nhà họ Lâm, bọn họ sẽ dựa theo hai trang ghi phương thuốc này để đoán thuốc dẫn, nhưng thuốc dẫn chúng đoán chắc chắn sẽ giúp loại thuốc mới đạt được hiệu quả, có điều lại để lại di chứng nghiêm trọng…. Bọn họ không thể phát hiện ra được di chứng của loại thuốc mới này! Nhà họ Lâm… đã rơi xuống vùng bùn rồi!"
"Di… chứng?", hô hấp của Mã Hải như ngừng lại.
Chỉ thấy Lâm Chính lấy ra một tờ giấy trắng, đưa cho Mã Hải, giọng khàn khàn nói: "Chúng ta nên hành động rồi, từ hôm nay, tôi muốn ông bí mật sản xuất một loại thuốc khác, nghe đây, việc sản xuất loại thuốc này nhất định phải bảo đảm không được sai sót, nhất định phải bảo đảm phương thuốc này không được lộ ra! Mã Hải, đây là sự tín nhiệm cuối cùng của tôi với ông, nếu như lần này xuất hiện vấn đề ông… rời khỏi Giang Thành đi!"