“Cô, ý cô là sao? Sao Lâm Chính có thể đồng ý yêu cầu như vậy được?”, không đợi Lâm Chính lên tiếng, Tô Nhu đã đứng ra, tức giận nói.
“Tiểu Nhu, cháu còn mặt mũi nói lời này? Đó là bà nội cháu đấy! Bản thân cháu không liên lạc với Chủ tịch Lâm cứu bà nội cháu đã đành, bây giờ còn ngăn cản chồng cháu đi liên hệ Chủ tịch Lâm? Bác biết trước đây đúng là các bác đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cháu, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, sao cháu còn giữ mãi không buông?”, Tô Cối cũng đứng dậy, nhíu mày.
“Đúng vậy! Đó là bà nội chúng ta, là chủ của cả nhà họ Tô chúng ta! Tô Nhu, chẳng lẽ em hi vọng bà nội chết trước mặt em?”, Tô Mỹ Tâm khoanh tay trước ngực, nói một cách quái gở.
Thật ra bây giờ cô ta ghen tức muốn bùng nổ.
Nếu Tô Nhu thật sự gả cho Chủ tịch Lâm kia, chim sẻ thành phượng hoàng, e rằng nửa đời sau của cô ta cũng không ngủ được ngon.
Vì sao không phải là mình?
Chẳng lẽ vẻ ngoài của mình không bằng Tô Nhu?
Tô Mỹ Tâm âm thầm cắn răng, trong lòng vô cùng phẫn hận.
“Tiểu Nhu, nghe bác cả khuyên một câu, mời Chủ tịch Lâm đến đi. Cháu nhìn xem, hôm nay học viện Huyền Y Phái có bao nhiêu người, e rằng Long Thủ và Tần Bách Tùng không có thời gian cứu chữa cho bà nội cháu. Lúc này chỉ có thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng kia mới có thể cứu được mạng bà ấy, cháu nhất định phải giúp đỡ…”, Tô Thái cũng lên tiếng.
“A Quảng, chú cũng khuyên con gái chú đi, chẳng lẽ chú không quan tâm đến mẹ nữa sao?”, Tô Cối nhìn chằm chằm Tô Quảng, hét lên.
Người nhà họ Tô thay nhau khuyên nhủ, gây áp lực rất lớn cho Tô Quảng và Tô Nhu.
Tô Quảng muốn nói lại thôi, không biết nên làm sao.
Tô Nhu tức giận vô cùng.
Những lúc thế này mấy người họ mới nhớ tới mình.
Nhưng Trương Tinh Vũ không ăn chay, bà ta nhảy dựng lên, chặn trước mặt hai người, la ré muốn xé cả họng: “Các người hét cái gì mà hét? Bà già chết tiệt đó chết là đáng đời, liên quan gì đến nhà chúng tôi? Nhà chúng tôi từ lâu đã không còn là người nhà họ Tô! Chuyện của nhà các người đừng kéo chúng tôi vào có được không?”.
“Trương Tinh Vũ, chị nói cái gì? Tốt xấu gì đó cũng là mẹ chồng chị mà! Chị… Chị thật là nhẫn tâm!”, Tô Trân tức giận toàn thân run rẩy.
“Nhẫn tâm? Hừ, nếu muốn so độ nhẫn tâm thì không phải nhà các người nhẫn tâm hơn sao? Ai đã dùng thủ đoạn lừa gạt lừa Tiểu Nhu nhà chúng tôi? Ai đá Tiểu Nhu và A Quảng ra khỏi công ty? So độ nhẫn tâm, ai mà nhẫn tâm hơn đám phản bội các người!”, Trương Tinh Vũ chống nạnh, mắng chửi.
Người xung quanh đồng loạt nhìn sang.
Tô Trân đỏ bừng mặt, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Xét về miệng lưỡi, bà ta không đấu lại Trương Tinh Vũ.
“Được rồi được rồi, mọi người bớt nói hai câu. Ở đây là bên ngoài, đừng để người khác chê cười!”, Tô Quảng vội vàng đứng lên, khuyên nhủ.
Nhưng hiệu quả không bao nhiêu.
Tô Trân đã nổi nóng, nào còn quan tâm được chuyện này? Bà ta ngay tức khắc chửi ầm lên.
Trương Tinh Vũ cũng không yếu thế, trả đũa lại.
Hiện trường lập tức trở thành trận chiến cãi vã của hai người.
Người đứng vây xem không ít.
Một vài nhân viên y tế cũng nhíu mày, chạy đến khuyên nhủ.
Tình hình trở nên hơi hỗn loạn.
Đúng lúc này…
Bim bim!
Tiếng còi xe vang lên dồn dập.
Hai người đang mắng chửi chợt giật bắn, những người khác cũng không khỏi giật mình.
Bọn họ quay đầu nhìn lại, mới phát hiện sau lưng bọn họ là một chiếc xe Bentley màu đen.
Xe gần như tiến sát đến trước người Trương Tinh Vũ, tiếng phanh xe ấy đang sợ đến mức nào?
Đúng lúc đó, cửa sổ xe Bentley hạ xuống, một người thò đầu ra.
“Làm gì đó? Chó khôn không ngáng đường, mau cút đi cho tao! Có nghe thấy không?”.
Tiếng nói đó vừa vang lên lại kéo người nhà họ Tô và Trương Tinh Vũ lên cùng một chiến tuyến.
“Mày là con chó hoang ở đâu nhảy ra vậy? Dám nói chuyện với bà như thế đó hả?”.
“Mày có biết con rể tương lai của tao là ai không? Mày mau cút xuống đây cho tao, dập đầu cho tao, nếu không, hôm nay bà đây sẽ đập nát cái xe rác rưởi của mày!”.
Trương Tinh Vũ và Tô Trân lập tức nổi nóng mắng
chửi.
Nhường?
Làm gì có chuyện đó.
Tính cách bọn họ định sẵn sẽ không thỏa hiệp, dù sao quanh đây có nhiều người như vậy, nhường không phải sẽ mất mặt lắm sao?
Tài xế nghe vậy đương nhiên rất tức giận. Gã gật đầu liên tục, nhếch khóe miệng, nói: “Được! Được! Được lắm! Đừng nghĩ các người là phụ nữ mà tôi sợ các người!”.
Nói xong, gã quay đầu nói với người ngồi sau xe mấy câu, sau đó mở cửa xe, đi về phía hai người phụ nữ.
“Các người muốn làm gì?”.
Đám người Tô Quảng, Tô Cối muốn ngăn người đó lại.
Nhưng tài xế rất cao, vóc người cũng cực kỳ cường tráng, hai người không ngăn cản được. Tài xế xông thẳng tới trước mặt hai người phụ nữ, trở tay tát mỗi người một cái.
Bốp bốp!
Tô Trân và Trương Tinh Vũ bị tát ngã xuống đất.
Trương Tinh Vũ bị tát rụng mất một chiếc răng, miệng chảy máu.
“Oa!”.
Người xung quanh kinh ngạc kêu lên.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Tô Nhu sững sờ.
Ngay cả Lâm Chính cũng không phản ứng kịp.
Thế mà có người dám ra tay ở đây?
“Hai con đ ĩ thối! Ông đây đang vội đi gặp Long Thủ và Tần Bách Tùng! Các người biết điều thì mau cút ra cho ông, nếu không ông đây sẽ đánh rụng răng các người!”, tài xế phách lối quát lên.
“Khốn nạn, tao liều mạng với mày!”.
Trương Tinh Vũ nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, nổi điên lao về phía tài xế kia.
Nhưng tài xế hoàn toàn không hiểu đạo lý đàn ông tốt không chấp phụ nữ, lập tức đạp tới một đạp.
Rầm!
Trương Tinh Vũ lại ngã ra đất, mặt mũi đầy bụi bặm, vô cùng nhếch nhác.
Người nhà họ Tô và Tô Quảng triệt để nổi giận.
“Đồ chó, mày kiêu căng quá rồi!”.
“Đánh đi, tôi không tin một mình gã có thể đánh lại nhiều người chúng ta như vậy! Đánh đi!”.
Tô Cương, Tô Cối lao lên, Tô Quảng xưa nay nhu nhược lần này cũng không sợ, vung nắm đấm về phía gã tài xế.
Mặc dù tài xế cao to, nhưng cũng không chống đỡ được nhiều người, mau chóng bại trận, trên mặt xuất hiện mấy vết bầm tím.
Lúc này lại có vài chiếc xe đi vào học viện, dừng phía sau chiếc Bentley. Trên xe có nhiều người mặc áo đen bước xuống, ùa về phía này, ấn tất cả mấy người nhà họ Tô và Tô Quảng xuống đất.
Lâm Chính thấy vậy, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Dừng tay!”.
Lúc đó, một thành viên cốt cán của Huyền Y Phái dẫn theo một nhóm các nhân viên y tế chạy tới, đẩy đám người áo đen đó ra.
Lâm Chính nhận ra người này, ông ta tên Mạc Phó, đi theo Hùng Trưởng Bạch học tập.
Theo vai vế, ông ta là đồ tôn của anh.
“Các người là ai? Có biết đây là đâu không mà dám gây sự ở nơi này? Ở đây không hoan nghênh các người, mời ra khỏi đây!”, Mạc Phó tức giận nói với những người áo đen.
Học viện Huyền Y Phái là thánh địa trong lòng ông ta, sao có thể để người khác hoành hành ngang ngược như vậy?
“Ông là Long Thủ?”.
Tài xế kia sờ vết bầm tím trên mặt mình, có chút mơ hồ hỏi Mạc Phó.
“Không phải!”.
“Vậy ông là Tần Bách Tùng?”.
“Tôi tên Mạc Phó!”.
“Mạc Phó? Tôi chưa nghe qua. Mau gọi Tần Bách Tùng hoặc Long Thủ ra đây. Nếu Hùng Trưởng Bạch có ở đây, bảo ông ta ra đây cũng được! Mau lên!”, tài xế kiêu căng hét lên.