Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Tất cả mọi người quay lại nhìn, phát hiện một cậu thanh niên mặc Đường trang không biết đã đứng ra khỏi đám người từ khi nào.
“Đây là bác sĩ Trần Mậu của Thiên Nhân Đường!”.
“Bác sĩ Trần Mậu mới là thần y, tuổi còn trẻ mà đã có thể một mình khám bệnh”.
“Nghe nói y thuật của cậu ấy còn nhận được sự khen ngợi của lãnh đạo lớn nào đó”.
“Biết thế này thì đến chỗ thần y Trần khám bệnh rồi! Nếu không bố tôi cũng sẽ không thế này, tôi có lỗi với bố tôi, hu hu…”
Sự xuất hiện của Trần Mậu khiến rất nhiều người ngạc nhiên, cũng khiến Lạc Thiên kinh ngạc.
“Bác sĩ Trần, sao anh lại ở đây?”, Lạc Thiên nhíu mày hỏi.
“Tôi được người bệnh Trương Vũ mời tới, đại diện cho những người bệnh này xin một lời giải thích từ Tam Chi Đường.
Nếu Tam Chi Đường các cô không đưa ra một câu trả lời khiến mọi người hài lòng, thì chúng tôi chỉ có thể dùng tới pháp luật”, Trần Mậu bình tĩnh đáp.
“Bây giờ còn chưa chắc chắn tình hình của những người bệnh này có liên quan đến Tam Chi Đường của tôi, chuyện này vẫn cần mời các cơ quan ban ngành liên quan tiến hành điều tra”, Lạc Thiên cắn răng nói.
“Không cần đâu, tôi đã điều tra rồi! Chuyện này là do Tam Chi Đường của cô gây nên”, Trần Mậu hừ một tiếng, cười khẩy nói: “Mấy vị thuốc mà Tam Chi Đường các cô kê cho mấy người bệnh này như đương quy, nhung hươu, xạ hương, hoàng tinh đều là giả.
Chính vì uống thuốc giả các cô kê mà người bệnh mới gặp phải tình trạng như thế này”.
“Cái gì?”.
Lạc Thiên nghe như sét đánh ngang tai.
Những người bệnh khác trong y quán cũng sửng sốt, sau đó đều quay đầu nhìn về phía Lâm Chính, khuôn mặt ai nấy đều tỏ vẻ không thể tin được.
Bị Lâm Chính nói đúng rồi kìa.
Trần Mậu là bác sĩ nổi tiếng, anh ta sẽ không nói dối.
“Là anh!”.
Lạc Thiên ngoảnh phắt đầu lại, trừng mắt với Nghiêm Lãng, nói: “Số thuốc này… có phải đã bị anh giở trò không?”.
“Tôi… tôi… tôi… đâu có… sao tôi có thể giở trò được chứ?”, Nghiêm Lãng hoảng hốt, nói năng lắp bắp, hình như anh ta bỗng nghĩ ra gì đó, vội vàng nói: “Tiểu Thiên, cô đừng quên, Tam Chi Đường chúng ta và Thiên Nhân Đường là mối quan hệ cạnh tranh, tên Trần Mậu này đến đây chắc chắn không có ý đồ tốt, cố ý bôi nhọ chúng ta.
Thuốc của chúng ta sao có thể là giả chứ? Chắc chắn là như vậy!”.
“Có phải giả hay không, chờ các đồng chí bên giám định tư pháp đến xem là biết thôi.
Chắc chắn y quán các cô vẫn còn hàng tồn, chỉ cần mang đến trung tâm giám định kiểm tra là sẽ biết ngay chân tướng”, Trần Mậu nói.
Sắc mặt Lạc Thiên tái nhợt.
Nghiêm Lãng thì sợ đến mức mồ hôi lạnh ròng ròng, suýt nữa đứng không vững.
Lạc Thiên thầm cắn răng, dường như nghĩ ra gì đó, lập tức chạy tới máy tính trước quầy thuốc, mở video giám sát của mấy ngày nay ra, phát hiện ngày thứ hai sau khi nhập thuốc, Nghiêm Lãng nhân lúc cô ta ra ngoài khám bệnh, đã tráo tất cả các dược liệu quý.
“Sao lại như vậy được?”, Lạc Thiên liên tục lùi lại, đôi mắt thất thần.
“Chân tướng đã rõ rồi”, Trần Mậu bình thản nói.
Về phần Nghiêm Lãng, anh ta đã ngồi bệt xuống đất…
“Nghiêm Lãng, cậu có còn lương tâm không vậy?”.
“Cậu đúng là coi thường mạng người!”.
“Cậu chết chắc rồi! Tôi đã báo cảnh sát!”.
“Nửa đời sau của cậu hãy vào tù bóc lịch đi!”.
Tất cả người bệnh đều nhao nhao mắng chửi chỉ trích Nghiêm Lãng.
Nghiêm Lãng lập tức bị nước bọt của mọi người nhấn chìm.
Trần Mậu xua tay, ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó nói với Lạc Thiên: “Bác sĩ Lạc, bây giờ không phải là lúc truy cứu ai đúng ai sai.
Hiện giờ những người bệnh này đang gặp nguy hiểm, dù cô không phải chịu trách nhiệm chính về chuyện này, nhưng