Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 531


trước sau

Tần Bách Tùng buông điện thoại xuống, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu. 

Mặc dù Lâm Chính không nói gì, nhưng ông ta vẫn nghe ra được sự bất mãn sâu đậm trong giọng nói của Lâm Chính. 

Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì sao? 

Tần Bách Tùng vô cùng thắc mắc, một cảm giác chẳng lành dâng lên. 

Nhưng ông ta cũng không tiện đi hỏi, chỉ đành ngồi đợi trong phòng họp, lo lắng không yên. 

Bên bàn có một người đang ngồi, là một người trung niên. Lúc này ông ta không ngừng ho khan, sắc mặt tái nhợt, sau lưng là một hàng người mặc Âu phục, tài xế bị đánh sưng mặt cũng ở trong đó. 

“Cụ Tần, không ngờ ông không ở lại Yên Kinh mà lại đến sống ở đây. Xem ra học viện mà thần y Lâm mở ra này quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, lần này xem như tôi không uổng công đến đây”, người đàn ông trung niên nhận lấy tách trà mà tài xế rót cho, uống một ngụm, chậm rãi nói. 

“Nếu là thầy ra tay, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho ông”, Tần Bách Tùng nặn ra nụ cười. 

“Có thể khiến cụ Tần gọi một tiếng thầy, tôi sẽ không nghi ngờ thực lực của thần y Lâm, nhưng lần này cũng xem như nhà họ Lâm hại tôi. Mặc dù nhà họ Lâm kịp thời ra tay, không đến nỗi khiến tôi trở thành người thực vật, nhưng món nợ này tôi đã ghi lại, sau này vẫn phải tìm nhà họ Lâm tính sổ!”, người đó lại nói, trong lời nói dường như không coi trọng nhà họ Lâm to lớn ở Yên Kinh đó. 

Thật ra Tần Bách Tùng nhìn rõ được tình hình. 

Mặc dù sức mạnh sau lưng người này cũng vô cùng lớn mạnh, có thể đọ sức với nhà họ Lâm, nhưng sức mạnh sau lưng ông ta không thể nào đối đầu chính diện với nhà họ Lâm. Bây giờ ông ta dám nói như vậy cũng là vì nhà họ Lâm đã gặp rắc rối lớn. Nếu là bình thường, ông ta vẫn sẽ chú ý một chút. 

“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…”. 

Lúc này, người đàn ông trung niên lại ho kịch liệt. 

“Ông chủ, ông không sao chứ?”, tài xế vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vào lưng người đàn ông trung niên, nhưng vẫn không thấy tốt hơn, lập tức sốt ruột quát lên với Tần Bách Tùng: “Này, ông già, sao thần y Lâm vẫn chưa đến?”. 

“Thầy đang trên đường đến”, Tần Bách Tùng lau mồ hôi trên trán, vội nói. 

“Đang trên đường đến? Lâu như vậy rồi còn chưa qua đây, các người có ý gì? Tôi nói cho các người biết, nếu ông chúng tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ cho các người biết tay!”, tài xế lại quát. 

Sắc mặt Tần Bách Tùng hơi khó coi. 

Nhưng… người đó lại không lên tiếng, hoàn toàn không có ý ngăn cản hoặc trách cứ tài xế. 

Dường như… ông ta mặc nhận lời tài xế nói. 

Tần Bách Tùng lập tức nhíu chặt mày… 

Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra một cách thô bạo. 

Rầm! 

Tiếng động nặng nề thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, sau đó một người đàn ông dáng vẻ như thiên thần bước vào. 

Mọi người đều nhìn sang, kể cả người đàn ông trung niên. 

Bọn họ đều sáng mắt lên. 

Không thể không nói, Lâm Chính lộ ra khuôn mặt thật lại có dung mạo khiến đàn ông cũng phải ghen tị. 

Lúc này vẻ mặt Lâm Chính lại vô cùng lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày như sắp đông thành một lớp sương lạnh. 

Hơi thở của Tần Bách Tùng run lên. 

Ông ta nhìn thấy rõ ràng vẻ âm u lạnh lẽo trên mặt Lâm Chính. 

Thầy sao vậy? 

Trong lòng Tần Bách Tùng không khỏi căng thẳng. 

Nhưng rõ ràng những người này không phát hiện ra điều đó. 

“Đây là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng đây sao? Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy. Thần y Lâm đúng là có tướng người trời!”, người đàn ông trung niên liếc nhìn Lâm Chính, liên tục gật đầu nói. Nhưng ông ta không thèm đứng lên, giống như ông ta không phải khách, mà là chủ nhân. 

Lâm Chính không lên tiếng. 

Tần Bách Tùng cảm giác được sự việc không đúng, lập tức đứng dậy, nặn ra nụ cười, nói: “Thầy, tôi giới thiệu với thầy, vị này là Tư Mã Trường Tâm  đến từ nhà Tư Mã ở Yên Kinh. Chắc thầy đã nghe qua thế gia Tư Mã chứ? Lần này vì Tư Mã Trường Tâm dùng Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn của nhà họ Lâm sản xuất mà bị tác dụng phụ, vốn cũng sẽ biến thành người thực vật, nhưng nhờ sự chữa trị của nhà họ Lâm mà hồi phục không ít. Ông Tư Mã Trường Tâm biết được Huyền Y Phái chúng ta có linh đan
diệu dược, thế là từ Yên Kinh đến đây, muốn nhờ thầy chữa trị, hi vọng thầy chữa khỏi hoàn toàn cho ông ấy”. 

“Thế gia Tư Mã ở Yên Kinh”, Lâm Chính hờ hững nói: “Nếu các người đã nhờ nhà họ Lâm chữa trị, vì sao không nói bọn họ chữa khỏi hoàn toàn cho các người?”. 

“Mặc dù y thuật của nhà họ Lâm có thể xem là trác tuyệt, nhưng trước mắt, bọn họ vẫn chưa nghiên cứu được cách chữa khỏi di chứng này, có thể chữa cho tôi đến mức này đã là dùng hết khả năng của họ. Nghe nói bọn họ còn cắt một ít râu Huyền Sâm Vương nấu thuốc cho tôi, nếu không, tôi cũng không thể nào ngồi ở đây”, Tư Mã Trường Tâm nói. 

Lâm Chính tin lời Tư Mã Trường Tâm nói. Dù sao nhà họ Lâm mà không chữa khỏi cho Tư Mã Trường Tâm, chắc chắn sẽ phải nhận lãnh sự trả thù của thế gia Tư Mã. Phải biết rằng Tư Mã Trường Tâm là em trai ruột của gia chủ nhà Tư Mã hiện nay. 

Nhưng… những điều này liên quan gì đến Lâm Chính? 

Đây là chuyện giữa nhà họ Lâm và nhà Tư Mã, liên quan gì đến anh? 

“Dựa vào đâu tôi phải chữa trị cho ông?”. 

Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Mã Trường Tâm, hỏi. 

“Thần y Lâm, tôi mang theo thành ý đến đây. Tôi nghĩ chắc cậu đã nghe tới đại hội rồi chứ? Đại hội không phải ai cũng có thể tham gia. Nếu cậu chữa khỏi cho tôi, gia tộc chúng tôi sẵn lòng đưa Tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái tham gia đại hội dưới danh nghĩa của thế gia Tư Mã. Cậu thấy thế nào?”, Tư Mã Trường Tâm thong thả nói. 

Lời này nói ra, có thể nói là vô cùng có sức nặng. 

Tư cách tham gia đại hội? 

Chẳng trách Tần Bách Tùng lại khách sáo với Tư Mã Trường Tâm như vậy. 

Cũng chẳng trách tài xế của Tư Mã Trường Tâm dám chỉ tay chỉ chân với Tần Bách Tùng. 

Đúng vậy, đại hội không phải ai cũng có thể tham gia. Ví như Tần Bách Tùng, ông ta cũng từng nghe qua đại hội, cũng muốn tham gia. Nhưng trước kia ông ta chỉ có một thân một mình, ngay cả cánh cổng của đại hội cũng không chạm tới được, càng đừng nói tới tham gia đại hội. Bây giờ ông ta đi theo Lâm Chính, nhưng Lâm Chính cũng không có quyền lợi tham gia đại hội. 

Lúc này, cơ hội đặt ra trước mặt, sao Tần Bách Tùng lại không muốn nắm bắt? Thế nên Tần Bách Tùng mới mau chóng gọi điện thoại cho Lâm Chính, nói anh nhanh chóng đến phòng họp tiếp đãi khách quý. 

Nhưng… rõ ràng ông ta chưa nghe qua chuyện xảy ra ở trước cửa. 

Lâm Chính quay đầu nhìn tài xế kia, lạnh lùng nói: “Mang theo thành ý? Người của ông ngang ngược ẩu đả người bệnh trong Học viện Huyền Y Phái chúng tôi, gây sự ở chỗ tôi, thế là có thành ý sao? Tư Mã Trường Tâm, thành ý mà ông nói chính là ý này sao?”. 

Anh vừa nói ra lời này, bầu không khí của cả phòng họp lập tức đông cứng. 

Tư Mã Trường Tâm đang uống trà bỗng khựng lại, ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn Lâm Chính. 

“Thần y Lâm, cậu nói vậy… có ý gì?”. 

“Rất đơn giản, tôi sẽ không chữa cho ông!”. 

Lâm Chính lạnh lùng nói. 

“Cậu nói gì?”. 

Tài xế lập tức nổi giận, định chửi mắng Lâm Chính. 

Nhưng Tư Mã Trường Tâm ngăn gã lại, đặt tách trà trong tay xuống, nheo mắt nhìn Lâm Chính, mỉm cười nói: “Thần y Lâm, cậu… chắc chứ?”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện