Được sự cứu chữa của người thuộc Huyền Y Phái, tình hình của bà cụ Tô xem như đã ổn định.
Người nhà họ Tô đều thở phào nhẹ nhõm.
Tô Quảng vỗ ngực, vẻ căng thẳng trên mặt bớt đi.
Huyền Y Phái sắp xếp phòng nghỉ cho bệnh nhân bệnh nặng. Lúc này đây, bệnh viện trong thành phố đã được lấp đầy bởi bệnh nhân di chứng. Bọn họ cũng không thể cho bà cụ Tô chuyển viện đi đâu, chỉ có thể ở lại đây.
“Được rồi, mẹ ông không chết được đâu, bây giờ chúng ta có thể đi rồi chứ?”, Trương Tinh Vũ sáp tới, nhìn Tô Quảng, nói.
Tô Quảng vốn còn định ở lại, nhưng nghĩ Trương Tinh Vũ và người nhà họ Tô không hợp nhau, do dự một lúc vẫn thở dài: “Được rồi, chúng ta về thôi”.
“Đúng thật là, bà già này chết mau đi còn tự do được chút, gây ra bao nhiêu là chuyện, kẻ ác độc như vậy chết đi thế giới sẽ yên bình hơn”, Trương Tinh Vũ lẩm bẩm.
“Tinh Vũ, bà nói cái gì vậy?”, Tô Quảng nhíu mày.
“Mau đi thôi, đi thôi…”.
Trương Tinh Vũ chẳng muốn quan tâm đến Tô Quảng, đi về phía cửa.
Vẻ mặt Tô Quảng có chút mất tự nhiên. Thật ra ông ta đã nghe được câu lúc nãy, nhưng ông ta cũng hết cách. Ông ta biết cả đời này vợ mình và mẹ mình đã định sẵn là kẻ thù của nhau.
Ông ta chỉ đành thở dài, mau chóng đi theo.
Nhưng chưa đi được mấy bước.
“Không phải Chủ tịch Mã đây sao?”, Trương Tinh Vũ sáng mắt lên, dường như thấy được gì đó, lập tức vui vẻ kêu lên.
Tô Quảng và Tô Nhu đều sững sờ, vội vàng tiến lên, lại thấy một chiếc Bentley đỗ nơi cửa, Mã Hải đang từ trên xe bước xuống.
Mã Hải hơi ngạc nhiên, bị người phụ nữ đột nhiên xông tới này làm kinh ngạc. Nhưng nhìn thấy Tô Nhu từ phía sau đi tới, ông ta mới nhớ ra hai người này là ai.
“Chủ tịch Mã, xin chào ông, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây”, Trương Tinh Vũ cố gắng tỏ ra đoan trang một chút, nặn ra nụ cười, lên tiếng nói.
“Xin chào”, Mã Hải gật đầu.
Thấy Mã Hải để ý đến mình, Trương Tinh Vũ vui vẻ, vội vàng hỏi tiếp: “Ông đang định đi đâu vậy?”.
“Tôi vào trong làm chút chuyện, lần sau chúng ta hãy nói chuyện”, Mã Hải nhíu mày, dứt lời thì tiến về phía trước.
“Ấy ấy, Chủ tịch Mã đợi một lát, tôi có chuyện muốn tìm ông”, Trương Tinh Vũ vội vàng ngăn Mã Hải lại.
“Bà làm gì vậy?”.
Vệ sĩ ở hai bên ngăn Trương Tinh Vũ lại.
Nhưng Mã Hải đưa tay, ra hiệu bọn họ đừng ngăn cản.
Mã Hải là người thông minh, ông ta biết gia đình này có quan hệ gì với Chủ tịch Lâm. Dù Chủ tịch Lâm không thích nhà này cho lắm, nhưng trên danh nghĩa bọn họ vẫn là bố mẹ vợ của Chủ tịch Lâm, vì vậy dù có thế nào vẫn phải nể mặt bọn họ.
“Bà Trương, bà có chuyện gì sao?”, Mã Hải từ tốn hỏi.
“Ồ, là thế này, ừm… Chủ tịch Lâm luôn quan tâm đến con gái Tô Nhu nhà tôi, chúng tôi đều biết cả, trong lòng cũng vô cùng cảm kích, thế nên… Thế nên chúng tôi muốn mời Chủ tịch Lâm ăn bữa cơm, nhưng mãi không liên lạc được với Chủ tịch Lâm. Chúng tôi hi vọng Chủ tịch Mã có thể giúp chúng tôi báo cho Chủ tịch Lâm một tiếng, hẹn ngày giờ với Chủ tịch Lâm. Ông thấy… có được không?”, Trương Tinh Vũ vô cùng mong chờ, cẩn trọng nói.
Bà ta nói xong, cứ nhìn chằm chằm vẻ mặt của Mã Hải.
“Cái này… Chủ tịch Lâm rất bận”, Mã Hải do dự một lúc, nói.
“Chủ tịch Mã, ông giúp chúng tôi đi. Ít ra hãy nói với Chủ tịch Lâm một tiếng, cứ nói Tiểu Nhu nhà chúng tôi mời riêng cậu ấy ăn cơm”, Trương Tinh Vũ vội nói.
Mã Hải hơi đau đầu, liếc nhìn Tô Nhu, thấy cô không nói tiếng nào, đành thở dài: “Vậy được, tôi sẽ chuyển lời của bà đến Chủ tịch Lâm, nhưng có được hay không thì tôi không thể bảo đảm”.
Nói xong, ông ta bèn đi vào học viện.
“Cảm ơn Chủ tịch Mã, Chủ tịch Mã đi thong thả!”.
Trương Tinh Vũ vui vẻ, vội vàng khom lưng trước Mã Hải.
Dáng vẻ đó vô cùng nhún nhường.
Tô Nhu hơi buồn bực, nhưng cô biết mẹ mình cũng chỉ muốn tốt cho mình.
“Tôi nói bà Tinh Vũ, chuyện này để Tiểu Chính đi không được sao? Nó có chút giao tình với Mã Hải, để nó thông báo không phải càng ổn thỏa hơn sao?”, Tô Quảng không khỏi lên tiếng.
“Ông còn tin đứa vô dụng đó có giao tình với
Mã Hải?”, Trương Tinh Vũ trợn mắt nhìn ông ta, không vui nói: “Sở dĩ đứa vô dụng đó có thể lôi kéo quan hệ với Mã Hải là vì Chủ tịch Lâm thích Tiểu Nhu nhà chúng ta, cố ý làm quen với cậu ta mà thôi. Ông đừng bị đứa vô dụng đó lừa. Hơn nữa, tìm cậu ta? Tìm cậu ta thì chuyện có thành công được không? Đứa vô dụng đó hoàn toàn không muốn ly hôn với Tiểu Nhu, lỡ như cậu ta nói gì bậy bạ với Mã Hải phá chuyện này thì phải làm sao?”.
“Chuyện này…”, Tô Quảng á khẩu.
“Cho nên mới nói, ông là một kẻ ngốc nghếch, chuyện này mà để ông đi làm không làm bể chuyện của tôi mới lạ”, Trương Tinh Vũ khinh thường liếc nhìn Tô Quảng, sau đó kéo tay Tô Nhu, nói: “Tiểu Nhu à, chúng ta đợi điện thoại là được. Con mau chóng quay về, trang điểm xinh đẹp đi. Mẹ đoán Chủ tịch Lâm chắc chắn sẽ nhận lời mời của chúng ta. Con đi tới khách sạn tốt nhất ở Giang Thành, đặt một phòng riêng, chỉ hai người các con nói chuyện riêng. Nếu con không làm được, mẹ con sẽ ra mặt trợ giúp, biết chưa?”.
“Mẹ, bữa cơm này chỉ là bữa cơm cảm ơn, không có ý gì đặc biệt, mẹ đừng can thiệp nữa”, Tô Nhu hơi mệt mỏi nói.
“Được được được, mẹ không can thiệp, nhưng con nhất định phải nắm bắt cơ hội!”, Trương Tinh Vũ dặn dò.
Tô Nhu không muốn nói thêm nữa.
Cô phải thừa nhận, Chủ tịch Lâm kia đúng là có gương mặt tuấn tú thu hút vô số thiếu nữ, lại còn tuổi trẻ nhiều tiền, có quyền có tiền, rất nhiều cô gái quý mến ngưỡng mộ, xếp hàng dài không dứt.
Nếu cô chưa kết hôn, có lẽ cô cũng sẽ bị thu hút bởi Chủ tịch Lâm.
Chỉ là cô đã có chồng.
Trước khi ly hôn, cô sẽ không suy nghĩ đến người đàn ông khác.
Tô Nhu hít sâu một hơi, trong lòng đã có quyết định.
Bữa cơm này chỉ là bữa cơm bình thường, cảm ơn người ta một chút, những chuyện khác cô sẽ không nghĩ đến.
…
Mã Hải vào học viện, lập tức tìm tới Lâm Chính.
Ông ta đến là để báo cáo công việc cho Lâm Chính.
Mặc dù nhà họ Lâm âm thầm dùng kế lấy trộm phương thuốc của Lâm Chính, nhưng vì phương thuốc có vấn đề, dẫn đến Tập đoàn Tài chính Lâm Thị xuất hiện nguy cơ trước nay chưa từng có. Vào lúc này, Lâm Chính không những lợi dụng nhà họ Lâm làm bàn đạp làm rạng danh Huyền Y Phái, mà còn bảo Mã Hải thừa cơ ra tay với Tập đoàn Tài chính Lâm Thị.
Con bài đầu tiên của anh chính là lan tin ra các trang mạng trên toàn quốc.
“Tập đoàn Dương Hoa đã nghiên cứu ra loại thuốc hoàn hảo chữa tận gốc bệnh tim!”.
Tin tức này vừa xuất hiện, có thể nói là trong nháy mắt dẫn tới sự bùng nổ trên cả nước.
Lượt tìm kiếm trên mạng xã hội, trang đầu các báo, các diễn đàn lớn nhanh chóng tràn ngập loại thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa.
Giá cổ phiếu của Tập đoàn Dương Hoa cũng tăng vọt điên cuồng, xu thế của nó không thể ngăn cản được nữa.
Đương nhiên, thuốc mới chỉ là một mánh lới.
Lâm Chính đúng là đang nghiên cứu, nhưng ngay cả anh cũng chưa giải quyết được vấn đề thuốc dẫn, cho nên chỉ có thể nói là hâm nóng trước. Nhưng hâm nóng ở thời điểm mấu chốt này, hiệu quả của nó rất dễ thấy.
Có lẽ vào lúc này nhà họ Lâm sẽ cảm nhận được áp lực chân chính.
Bọn họ cũng nên hiểu được, sự tồn tại của Tập đoàn Dương Hoa là một con mãnh thú dần dần xâm chiếm cắn xé nhà họ Lâm…