Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo thấu xương của Lâm Chính, Khải Tố ở đầu bên kia điện thoại không khỏi rùng mình.
Bà ta há miệng, có chút ngập ngừng không biết nên nói gì.
Một lát sau, Khải Tố mới khàn giọng nói: "Thần y Lâm, cậu đừng ức hiếp người quá đáng, cậu thực sự nghĩ rằng Sùng Tông Giáo tôi không có người sao? Hay là cậu muốn ngọc nát đá tan? Vậy thì cậu cứ tới đi, có lẽ Sùng Tông Giáo tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng dù có chết, chúng tôi cũng phải gặm được một miếng xương của cậu".
Khải Tố cắn răng nói.
Không phải bà ta thực sự muốn bày tỏ quyết tâm với Lâm Chính, mà hy vọng thông qua thái độ cứng rắn này để Lâm Chính biết thái độ của bà ta, biết thái độ của Sùng Tông Giáo.
Nhưng… hiển nhiên Lâm Chính vẫn không không chấp nhận.
"Bây giờ tôi sẽ đến Sùng Tông Giáo".
Anh bình thản đáp một câu rồi tắt điện thoại.
Một lát sau, Khải Tố gọi tới.
Lâm Chính liếc nhìn một cái rồi tắt máy.
Nhưng Khải Tố vẫn gọi tới không ngừng.
Chờ đến cuộc gọi thứ năm, cuối cùng Lâm Chính cũng nghe máy.
"Rốt cuộc cậu muốn thế nào?", Khải Tố lạnh lùng chất vấn.
"Tại sao Liễu Như Thi phải đến nhà họ Ứng? Cô ấy đến nhà họ Ứng… thì sẽ thế nào?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Bây giờ, câu hỏi này là mục đích hàng đầu anh đến đây.
Khải Tố không nói gì, một lát sau mới khàn giọng đáp: "Thần y Lâm, chuyện này không liên quan đến cậu, tôi khuyên cậu cũng đừng hỏi nhiều. Đây là quyết định riêng của Liễu Như Thi, chúng ta cứ coi như không biết là được. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cần gì phải tự rước phiền toái vào người chứ?".
Lâm Chính nghe thấy thế vẫn không nhiều lời, tắt máy một cách thẳng thừng.
Nhưng khoảng hơn 10 giây sau, Khải Tố lại gọi tới.
"Bà chỉ còn một cơ hội cuối cùng, nếu bà còn không nói, thì tôi chỉ đành đích thân đến Sùng Tông Giáo!", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Để Lâm Chính đến Sùng Tông Giáo thì chẳng phải Sùng Tông Giáo sẽ bị dỡ luôn sao?
Đánh chết Khải Tố cũng sẽ không cho phép thần y Lâm lên núi.
Nếu không… đó chẳng phải là ngày tàn của Sùng Tông Giáo sao?
"Thần y Lâm, tôi hỏi cậu, nếu nhà họ Ứng định gây bất lợi cho cô Liễu Như Thi, thì có phải cậu sẽ tính sổ với người nhà họ Ứng không?", Khải Tố hít sâu một hơi, hỏi.
"Đây không phải là chuyện bà phải suy nghĩ", Lâm Chính trả lời không chút cảm xúc.
Khải Tố nghe thấy thế, nở nụ cười lạnh lùng: "Thần y Lâm, cậu đừng nghĩ là tôi quan tâm đến sống chết của cậu. Bây giờ tôi chỉ mong cậu chết quách đi, nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến cậu, mà còn liên quan đến tôi. Nếu để người nhà họ Ứng biết là tôi tiết lộ tin này cho cậu, thì cả cậu và tôi đều gặp xui xẻo! Quy tắc làm việc của nhà họ Ứng là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cậu hiểu không hả?".
"Nói thẳng ra là bà sợ nhà họ Ứng!".
"Nếu cậu muốn nghĩ vậy… thì là vậy", Khải Tố lắc đầu.
"Tốt lắm, nhưng tôi muốn hỏi bà một câu, bà có thể trả lời tôi không?".
"Hỏi gì?".
"Bà… có từng sợ tôi không?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Khải Tố hơi ngớ ra, sau đó hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: "Thực ra chuyện của nhà họ Ứng có liên quan
đến thể chất của cô Liễu Như Thi, tôi không có hứng thú".
"Thể chất?".
"Đúng, Liễu Như Thi yếu ớt nhiều bệnh, không phải sinh ra đã thế, mà là vì thể chất đặc thù của cô ấy. Mà nhà họ Ứng lại cần thể chất đặc thù đó, nên cô Liễu Như Thi đã đồng ý với yêu cầu của nhà họ Ứng, chuẩn bị vào cửa nhà họ, chỉ vậy mà thôi", Khải Tố trầm giọng nói.
Những lời này của Khải Tố rất khôn khéo.
Liễu Như Thi vào cửa nhà họ Ứng để làm gì? Nhà họ Ứng định yêu cầu Liễu Như Thi thế nào?
Khải Tố đều tránh né những câu hỏi này.
Lâm Chính nghe ra được manh mối.
"Nếu chỉ là đồng ý với yêu cầu của nhà họ Ứng, thì tại sao phải giấu mọi người?", Lâm Chính hỏi.
Chuyện như thế này sẽ không thể giấu được.
Khải Tố cười khẽ: "Thần y Lâm, cậu vẫn còn quá trẻ, không biết nguyên do trong này đâu, lại càng không hiểu tại sao Liễu Như Thi phải làm vậy”.
"Tại sao?", Lâm Chính kinh ngạc.
"Cậu còn chưa hiểu sao? Cô Liễu Như Thi làm tất cả những chuyện này đều là vì cậu, để bảo vệ cậu", Khải Tố lắc đầu nói.
Anh cũng nên được biết rồi.
"Bảo vệ tôi? Tôi có lúc nào cần người khác bảo vệ chứ?", Lâm Chính khẽ hừ một tiếng.
"Lần này thì khác, lần này cậu đối mặt với nhà họ Ứng. Cậu động đến Ứng Phá Lãng, dù thế nào nhà họ Ứng cũng sẽ không tha cho cậu, bọn họ sẽ điên cuồng trả thù cậu. Để bảo vệ cậu, Liễu Như Thi định tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, làm dịu cơn giận của nhà họ Ứng”.
Lâm Chính thầm siết chặt nắm tay, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.
Quả nhiên giống với suy đoán của anh.
Bởi vì anh từng giúp Liễu Như Thi, còn định chữa khỏi bệnh khó nói cho cô.
Liễu Như Thi vô cùng cảm kích, nên mới có hành động như bây giờ.
Trong mắt Liễu Như Thi, thần y Lâm là sự tồn tại hoàn hảo.
"Theo lời bà nói thì để bảo vệ tôi, Liễu Như Thi đã cho nhà họ Ứng một lời giải thích, rồi đích thân đến nhà họ Ứng, đáp ứng yêu cầu của bọn họ?".
"Đại khái là như vậy".
Khải Tố đáp.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, một lát sau mới tắt điện thoại, nói với chuyên cơ đang sắp xếp: "Thay đổi hành trình giúp tôi, không đến Sùng Tông Giáo nữa!".
"Vậy thì đi đâu Chủ tịch Lâm?".
"Nhà họ Ứng".