Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 560


trước sau

Khiêu khích? 

Giễu cợt? 

Có lẽ không phải. 

Đây đơn thuần là sự tự tin của Ứng Hoa Niên đối với thực lực nhà họ Ứng. 

Ông ta tin rằng Lâm Chính không phải đối thủ của mình! 

Một Tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái nho nhỏ, chắc chắn không phải đối thủ của nhà họ Ứng! 

Mặc dù chuyện ngày hôm nay khiến nhà họ Ứng mất hết thể diện, nhưng ông ta tin rằng giọng nói kinh hoảng thất thố ở đầu dây bên kia điện thoại sẽ là một viên thuốc an thần, giúp nhà họ Ứng yên tâm, giúp bọn họ tràn đầy tự tin đối với nhà họ Ứng một lần nữa, không có gì phải sợ. 

Đương nhiên Lâm Chính biết cách nghĩ của Ứng Hoa Niên. Với vai trò là gia chủ, xảy ra chuyện như vậy đúng là phải ổn định lòng người, nếu không vị trí của ông ta cũng sẽ bất ổn. 

Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhấn loa ngoài. 

“Chủ tịch Lâm, có chuyện rồi!”. 

Khi loa ngoài được bật lên, bên kia điện thoại lập tức vang lên giọng kinh hoàng thất thố của Mã Hải. 

Long Thủ biến sắc. 

Người nhà họ Ứng đều cười thành tiếng. 

Lâm Chính ung dung, thản nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”. 

“Mấy nhà máy dược của chúng ta đột nhiên bị điều tra, hơn nữa… tất cả đều kiểm nghiệm ra là thuốc giả. Ngoài ra, còn có một số lượng lớn nguyên liệu chất lượng kém làm giả dối… Bây giờ bọn họ muốn niêm phong nhà máy của chúng ta. Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta… phải làm sao?”. 

Giọng nói của Mã Hải rõ ràng rất hoảng hốt. 

“Nói với bọn họ là chúng ta bị hãm hại, để bọn họ điều tra đi, trắng không thể nào biến thành đen được”, Lâm Chính bình tĩnh nói. 

“Nhưng… Chủ tịch Lâm, người của chúng ta… đã thừa nhận luôn rồi!”, Mã Hải muốn khóc. 

“Cái gì?”. 

Lâm Chính kinh ngạc. 

“Nguyên liệu chúng ta sử dụng đều là hàng chính quy, bỗng dưng lòi ra một loạt hàng giả, chắc chắn là người cùng ngành hãm hại. Tôi cũng đã nói các đồng chí đó điều tra, nhưng người của chúng ta… đột nhiên lại thừa nhận! Nói rằng chúng ta đúng thật luôn sử dụng nguyên liệu giả chất lượng kém… Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có… đâu cần phải tiếp tục điều tra…”, Mã Hải sốt ruột như kiến bò chảo nóng. 

Trước mắt, mạng lưới quan hệ của Tập đoàn Dương Hoa cũng xem như nhất nhì Giang Thành, nhưng sự thật cứng như thép bày ra trước mắt, dù Mã Hải có điều động lực lượng ở các phương diện cũng chỉ là công dã tràng, hoàn toàn không có tác dụng. 

Cho nên Mã Hải chỉ có thể gọi điện cho Lâm Chính nhờ giúp đỡ, mong vị Chủ tịch Lâm đã sáng tạo ra vô số kỳ tích này có thể nghĩ ra cách gì đó xoay chuyển tình thế. 

Chỉ là… đến nước này, sợ rằng ai cũng không thể xoay chuyển được… 

“Là ông làm sao?”. 

Lâm Chính ngẩng đầu lên, nhìn Ứng Hoa Niên. 

“Mặc dù nhà họ Ứng chúng tôi thuộc Cổ Phái, là thế gia cổ võ, có vẻ như không hỏi sự đời, nhưng thực ra chuyện lớn trên thế giới chúng tôi đều biết hết. Tập đoàn Dương Hoa các cậu danh tiếng vang dội, sao chúng tôi có thể không quan tâm? Chúng tôi đã phái người trà trộn vào Tập đoàn Dương Hoa từ lâu. Không chỉ là các cậu mà các gia tộc lớn, thế tộc lớn trong nước đều có người của chúng tôi. Bọn họ sẽ xâm nhập vào nội bộ, phục vụ cả đời cho các người. Bọn họ cũng sẽ cố hết sức thu thập tài liệu của các người cho chúng tôi. Trong vài tình huống đặc biệt nào đó, bọn họ sẽ trở thành một quả bom, một quả bom mà chúng tôi dùng để hủy diệt các người. Đương nhiên, tiền đề là những người này trở thành kẻ địch với chúng tôi, bây giờ tôi chỉ cho nổ quả bom được gài trong Tập đoàn Dương Hoa, chỉ thế mà thôi!”, Ứng Hoa Niên thản nhiên nói. 

Lâm Chính im lặng. 

Hóa ra nhà họ Ứng đã ra tay với Tập đoàn Dương Hoa. 

Nhà họ Ứng thật đáng sợ. 

Những người làm giả e rằng đã có chuẩn bị từ trước, chỉ đợi nhà họ Ứng ra hiệu thực hiện, bọn họ sẽ phá hoại Dương Hoa. 

Chiêu này đúng là hiểm độc. 

“Nếu cậu không đối đầu với nhà họ Ứng chúng tôi thì sẽ không có chuyện như vậy. Chỉ đáng tiếc, hai nhà chúng ta đã mâu thuẫn đến mức này. Thần y Lâm, mọi chuyện đều do cậu tự chuốc lấy!”, Ứng Bình Trúc thản nhiên nói. 

“Ha ha, thần y Lâm, bây giờ anh đã biết sự lợi hại của nhà họ Ứng chúng tôi rồi chứ?”, Ứng Phá Lãng cười thành tiếng. 

“Hừ, đợi cậu không còn gì, cậu mới hiểu đối đầu với nhà họ Ứng chúng tôi là quyết định ngu xuẩn đến mức nào”. 

“Thứ chó má không hiểu biết”. 

“Thứ vô dụng không có đầu óc!”. 

Người
nhà họ Ứng giễu cợt, ai nấy nhìn về phía Lâm Chính với vẻ mặt tràn đầy chế nhạo. 

“Chủ tịch Lâm, bên kia có tiếng gì vậy? Ai đang nói chuyện? Cậu đang ở đâu?”, giọng Mã Hải nghi hoặc vang lên. 

“Không có gì, ông làm tốt chuyện của mình là được”. 

Lâm Chính nói. 

“Vậy… Vậy tôi nên làm thế nào?”, Mã Hải vội hỏi. 

“Phối hợp điều tra, lập tức đóng cửa nhà máy”, Lâm Chính bình tĩnh nói. 

“Hả?”. 

Mã Hải ngơ ngác. 

Long Thủ cũng ngơ ngác. 

Mấy nhà máy dược phẩm này là mạch máu của Dương Hoa, một khắc cũng không thể đóng. Nếu thật sự đóng cửa, cả Dương Hoa đều sẽ chấn động. Đến lúc đó, Dương Hoa chắc chắn sẽ tổn hại nặng nề. 

“Chủ tịch Lâm, thật sự phải đóng cửa sao? Chẳng lẽ không có cách giải quyết nào khác sao?”, Mã Hải rõ ràng không cam tâm, vội vàng hỏi tiếp. 

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Mã Hải, hãy tin tôi, lập tức đóng cửa, đóng càng nhanh càng tốt, lập tức thu hồi hàng hóa đã xuất kho, lập tức dừng cung cấp hàng hóa cho các tiệm thuốc! Rõ chưa?”. 

“Nhưng…”. 

Mã Hải muốn nói lại thôi. 

“Chỉ nửa tiếng, là đủ rồi!”, Lâm Chính lại bổ sung một câu. 

“Cái gì mà nửa tiếng, Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu…”. 

“Tôi nói nhà máy”, Lâm Chính ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Ứng Hoa Niên, bình tĩnh nói: “Trong vòng nửa tiếng sẽ có người qua đây giải quyết chuyện này, đồng thời trả lại công bằng cho chúng ta. Cho nên ông đừng sợ gì cả, lập tức đóng cửa nhà máy!”. 

Nửa tiếng đồng hồ? Sẽ có người qua đó trả lại công bằng? 

Nghe được lời này, Mã Hải cảm thấy như chuyện nghìn lẻ một đêm. 

Người nhà họ Ứng cười lớn. 

“Thằng nhóc này đầu óc chứa bã đậu à?”. 

“Ha ha ha, chẳng lẽ cậu ta vẫn chưa nhìn rõ tình hình?”. 

“Sao hả? Sử dụng quan hệ? Quan hệ của các người cứng hơn quan hệ của nhà họ Ứng chúng tôi?”. 

Lời châm chọc và cười cợt lại vang lên. 

Ứng Hoa Niên cũng nheo mắt. 

“Thần y Lâm, cậu lấy tự tin ở đâu ra?”, ông ta lên tiếng hỏi. 

Một thế tộc vừa mới quật khởi, làm sao có thể so sánh mạng lưới quan hệ với gia tộc trăm năm như nhà họ Ứng? 

“Ông không hiểu, hơn nữa ông cũng không biết nhà máy mà ông đòi đóng cửa là của ai”, Lâm Chính lắc đầu nói. 

“Ồ? Thú vị, nói vậy là nửa tiếng đồng hồ cậu có thể giải quyết mọi việc?”. 

“Phải”. 

“Ha ha, vậy thì tôi đợi cậu nửa tiếng, xem rốt cuộc cậu sẽ mời nhân vật lớn nào đến đây đối phó với nhà họ Ứng”, Ứng Hoa Niên mỉm cười nói. 

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không mời bất cứ nhân vật lớn nào tới cả, ông cũng nhìn thấy rồi, tôi hoàn toàn không gọi điện thoại cho ai”. 

“Vậy ý cậu là gì?”, Ứng Hoa Niên nhíu mày hỏi. 

“Rất đơn giản… nhân vật lớn sẽ tự mình qua đây!”, Lâm Chính nói. 

Anh vừa dứt lời, tim Ứng Hoa Niên không khỏi đập thình thịch. 

Nhân vật lớn sẽ tự mình qua đây? 

Đùa gì chứ? 

Huống hồ, loại người này có thể mời được nhân vật lớn thế nào? 

Nhà họ Ứng không ai tin. 

Lúc này… 

Không biết là điện thoại của ai rung. 

Ứng Hoa Niên hơi nghiêng đầu, lại thấy một nguyên lão của nhà họ Ứng lấy điện thoại ra, nhận cuộc gọi. Chốc lát sau, nguyên lão đó kinh ngạc biến sắc, bước tới trước mấy bước, đưa điện thoại cho Ứng Hoa Niên. 

“Điện thoại của ai?”, Ứng Hoa Niên nhỏ giọng hỏi. 

“Ông… Ông tổ…”, giọng nguyên lão đó khẽ run, nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện