Người nhà họ Ứng dần dần im lặng.
Lời Ứng Hoa Niên nói rất có lý, nhiều người muốn phản đối, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Ứng Hoa Niên, cũng chỉ đành từ bỏ.
Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được tôn nghiêm của nhà họ Ứng.
"Gia chủ Ứng coi như cũng có chút đầu óc, nếu đã vậy, chúng ta bắt đầu đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Không vội, cậu còn chưa nói với tôi nếu cậu thua thì sẽ làm thế nào?", Ứng Hoa Niên hỏi.
"Tôi thua thì tùy các người xử lý".
"Vậy nếu tôi muốn cậu chết có được không?", ánh mắt của Ứng Hoa Niên nghiêm túc hẳn.
"Chết?", Long Thủ hít sâu một hơi lạnh.
Tuy nhiên Lâm Chính không do dự nói: "Cũng được!"
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
"Đồ chó má! Mày nói đấy nhé!", Ứng Phá Lãng ở bên này lập tức nhảy chồm chồm lên hét lớn.
"Thần y Lâm, cậu không được nghĩ lại đâu đó!", Ứng Hùng vội vàng nói.
"Nghĩ lại? Hừ, nếu như cậu ta thua dưới tay gia chủ, cậu ta còn có quyền để nghĩ lại chắc?", nguyên lão lạnh lùng nói.
"Nói không sai, nếu như cậu thua. Cậu sẽ không có quyền nghĩ lại, có điều tôi không hy vọng cậu chết trong tay tôi, như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì nữa, tôi hy vọng tôi sau khi đánh bại được cậu, cậu sẽ tự sát, đương nhiên không phải ở đây mà ở chân núi Huyền Bình của tôi, tôi muốn cậu tự sát ở đó! Thế nào?", Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức hiểu ý của Ứng Hoa Niên!
Rõ ràng ông ta hơi kiêng dè ông tổ, biết nếu như giết Lâm Chính thì sẽ gặp phiền toái.
Nhưng nếu như Lâm Chính tự sát, vậy thì không liên quan gì đến nhà họ Ứng bọn họ, ít nhất cũng không liên quan đến Ứng Hoa Niên.
Tuy nhiên Lâm Chính mà tự sát ở chân núi Huyền Bình, tất cả mọi người trong nước đều sẽ cho rằng cái chết của Lâm Chính có liên quan đến nhà họ Ứng. Nhà họ Ứng có thể lấy lại được mặt mũi, cũng vì không có chứng cứ, nên những kẻ đứng sau Lâm Chính không thể truy cứu trách nhiệm được!
Không thể không nói Ứng Hoa Niên thực sự là một lão cáo già, chuyện gì cũng có thể nghĩ ổn thỏa được.
Hai mắt người nhà họ Ứng phát sáng.
"Không hổ là gia chủ, suy nghĩ chu toàn thật, như vậy thần y Lâm chỉ có đường chết, chúng ta cũng phải suy xét đến hậu quả", Ứng Bình Trúc nói nhỏ, trong mắt đầy vẻ kinh phục.
"Thần y Lâm, cậu thấy thế nào?", thấy Lâm Chính không trả lời, Ứng Hoa Niên hỏi lại.
"Có thể", Lâm Chính gật đầu.
Long Thủ không lên tiếng, lúc này ông ta chỉ có thể âm thầm cầu phúc.
"Tốt lắm. Thần y Lâm quả là người dứt khoát", Ứng Hoa Niên vung tay lên.
Người sau họ Ứng lập tức rút lui.
"Từ từ đã!", Lâm Chính hét lớn.
"Sao vậy? Thần y Lâm hối hận rồi sao?”
"Đương nhiên là không, chỉ cảm thấy chuyện quan trọng thế này nên lập một bản huyết thư thì hơn!"
"Huyết thư?", Ứng Hoa Niên nhíu mày, nhưng còn chưa kịp nghi ngờ đã lập tức đồng ý.
"Mày đang muốn dẫn mình vào đường cùng sao?", Ứng Phá Lãng cười khẩy.
Lâm Chính chẳng thèm đáp lời, huyết thư đã lập, anh tay vắt ra sau, đứng đối mặt với Ứng Hoa Niên.
Ứng Hoa Niên cũng vậy, đứng thẳng tắp nhìn Lâm Chính sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong khoảnh khắc đó, khí thế lạ lùng toát ra từ người ông ta.
Long Thủ chợt cảm thấy hô hấp khó khăn, tim đập thình thịch, dường như cổ họng mình bị bóp nghẹt vậy, ông ta không kìm được lùi về sau.
"Mời! Thần y Lâm!", Ứng Hoa Niên mở mắt, ra thế mời.
"Tôi không thích người khác để tôi ra tay trước, nhưng nếu đã nói vậy thì tôi sẽ không nương tay", Lâm Chính nói, đột nhiên bước lên, xông thẳng đến.
Hai người bắt đầu giao chiến!
Chỉ cảm thấy mặt đất khẽ rung, cuồng phong nổi lên, tim tất cả mọi người như ngừng đập, khi có thể nhìn rõ lại, Lâm Chính đã đứng trước mặt Ứng Hoa Niên, hơn nữa tung nắm đấm mạnh mẽ đập vào mặt Ứng Hoa Niên rồi.
Sức lực của nắm đấm này chắc đủ để đánh nát bét sắt thép!
Nhưng khi nắm đấm này chuẩn bị nhắm thẳng chỗ chí mạng của Ứng Hoa Niên…
Bốp!
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Chỉ thấy trước mặt Ứng Hoa Niên xuất hiện một bàn tay.
Mà nắm
đấm của Lâm Chính bị bàn tay đó chặn lại.
"Cái gì?"
Long Thủ kinh ngạc.
Khóe miệng người nhà họ Ứng nhếch lên.
Tình hình này không hề nằm ngoài dự đoán của họ.
Dù sao cũng là gia chủ nhà họ Ứng!
Một thầy thuốc Đông y bé nhỏ sao đối phó được với ông ta?
Nhưng Lâm Chính không hề hoảng loạn, một quyền không trúng thì lại thêm quyền nữa, tiếp tục tấn công vào đầu Ứng Hoa Niên. Tốc độ của nắm này vô cùng khủng khiếp, sức lực cũng cực kỳ kinh người.
Nhưng… tốc độ của Ứng Hoa Niên cũng chẳng hề chậm, tiếp tục giơ tay chặn lại.
Bốp!
Âm thanh giòn tan lại vang lên.
Đòn tấn công của Lâm Chính lại bị chặn lại.
Lâm Chính nhíu mày.
Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói: "Sao vậy? Thần y Lâm, cậu chỉ có chút sức như này thôi sao? Kỹ thuật châm cứu của cậu đâu? Kỹ thuật dùng độc của cậu đâu? Chẳng nhẽ đối mặt với tôi cậu lại không chịu dừng toàn lực à?"
Lâm Chính không nói gì, mãnh liệt thu tay, tiếp tục tấn công.
Hai tay của anh như một cây súng máy, liên tục tấn công Ứng Hoa Niên.
Tuy nhiên cho dù đòn tấn công khủng khiếp thế nào, vẫn không đột phá được lớp phòng ngự của Ứng Hoa Niên.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Âm thanh vang lên liên tiếp.
Hai tay Ứng Hoa Niên như múa, chặn chính xác từng đòn tấn công của Lâm Chính.
Đòn tấn công của Lâm Chính có mạnh hơn nữa cũng vô dụng.
Lớp phòng ngự của Ứng Hoa Niên hoàn hảo không hề có khe hở, không có điểm yếu.
Ông ta… dường như có thể nhìn thấu được Lâm Chính…
"Được rồi đó", Ứng Hoa Niên hơi mất kiên nhẫn rồi, ông ta khẽ nói, đột ngột dồn lực. Tung chưởng xuyên qua đòn tấn công dày đặc của Lâm Chính, nhắm chuẩn vào ngực anh.
Bốp!
Lâm Chính lập tức bị đánh, liên tiếp lùi về sau, suýt ngã xuống đất.
"Thầy!"
Long Thủ đứng sau vội vàng đứng lên, muốn đỡ lấy Lâm Chính nhưng người nhà họ Ứng đã ngăn cản ông ta.
"Trận chiến còn chưa kết thúc, ông muốn làm gì?", người nọ quát.
Long Thủ há miệng, không biết phải làm sao.
Mà lúc này Ứng Hoa Niên đã chủ động ra tay.
Ông ta vừa cử động cả người nhẹ bẫng như cơn gió, lao thẳng về Lâm Chính.
Tốc độ không tính là nhanh, nhưng khi lại gần Lâm Chính lại linh động như con rắn xoay tròn quanh Lâm Chính.
Lâm Chính điên cuồng tấn công nhưng không thể chạm vào ông ta, mỗi nắm đấm của anh đều đấm vào không khí.
"Đây là Ứng Huyền Bộ Pháp!"
"Có người kêu lên".
"Thân pháp như này, tên thần y Lâm này muốn chạm vào cũng khó".
Ứng Bình Trúc cười khẩy.
Khí thế của người nhà họ Ứng lên hẳn, mắt ai cũng phát sáng.
Lâm Chính rõ ràng hơi loạn, hai mắt hoa lên cố gắng nắm bắt vị trí của Ứng Hoa Niên.
Nhưng vẫn không thể xác định được.
Mà đúng lúc này Ứng Hoa Niên tóm được điểm yếu của Lâm Chính, lật tay, đánh vào vai Lâm Chính.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Một cánh tay của Lâm Chính rũ xuống đất, có vẻ bị phế rồi…