Lời nói của Ứng Hoa Niên giống như lưu đạn nổ tung trong đầu từng thành viên của nhà họ Ứng. Tất cả đều há hốc miệng, nhìn ông ta bằng vẻ bàng hoàng, sững sờ.
“Gia chủ, chuyện này….”, có người định nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.
Ứng Bình Trúc bước tới, trầm giọng: “Gia chủ, ý của gia chủ là nhận thua sao? Gia chủ có biết nếu nhận thua thì hậu quả sẽ ra sao không? Gia chủ định lấy cả nhà họ Ứng ra đánh cược? Nếu như chúng ta đầu hàng vậy thì có nghĩa là cả gia tộc sẽ chịu thần phục trước kẻ đó đấy”.
“Đã thỏa thuận rồi giờ không thuần phục thì còn cách nào khác không? Lẽ nào chúng ta định nuốt lời”, Ứng Hoa Niên yếu ớt nói.
“Đây là nhà họ Ứng, chúng ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, hà tất phải như thế? Lẽ nào cả một gia tộc lại không đối phó nổi với một người sao? Lời hứa vừa rồi của gia chủ coi như là nói đùa thôi, cho qua đi ạ”, Ứng Bình Trúc trầm giọng.
Bắt nhà họ Ứng thần phục? Đừng nói là ông ta mà cả cái gia tộc này sẽ chẳng có ai chịu đồng ý hết.
Điều đó khác gì là hủy hoại cả nhà họ Ứng. Nếu để người khác biết được thì nhà họ Ứng biết giấu mặt đi đâu? Và còn làm ăn được với ai nữa?
“Ông ấy nói đúng đấy gia chủ, chúng ta không được phép cúi đầu”.
“Tôi thà chiến đấu tới chết cũng không chịu thần phục kẻ đó”.
“Chúng ta nhiều người như thế này mà lại sợ một mình hắn sao?”
“Tuyệt đối không cúi đầu”.
Đám đông nhao nhao kêu lên, ai cũng tỏ vẻ kiên quyết bất khuất. Ứng Hoa Niên nhìn thấy cảnh tượng đó thì nín thở. Ông ta còn định nói gì đó nhưng lúc này nào còn sức nữa. Có thể thở được là đã tốt lắm rồi.
“Gia chủ, xem ra cả nhà họ Ứng đều muốn lật mặt rồi kìa…”, Lâm Chính ngồi xuống, nhìn chăm chăm Ứng Hoa Niên.
“Thần…y Lâm, bọn họ hồ đồ thôi…Xin hãy…tha cho họ”, Ứng Hoa Niên lên tiếng một cách khó khăn, đôi mắt ánh lên vẻ khẩn cầu. Có vẻ như ông ta đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình để cố gắng nói ra được câu nói đó.
“Sự kiên nhẫn của tôi cũng không có nhiều đâu, huống hồ, tôi cho các người cơ hội rồi thì sao? Các người vẫn không phục. Còn nhớ trước đó đã nói gì không? Nhà họ Ứng là thế gia cổ võ, luôn là kẻ mạnh đứng đầu. Nếu như không dùng vũ lực thần phục họ thì chắc họ không chịu đâu. Nếu đã vậy thì tôi sẽ không nương tay nữa”, Lâm Chính nói xong bèn đứng dậy.
Ứng Hoa Niên nín thở, ôm lấy chân Lâm Chính, khó khăn nói ra ba từ: “Thần…y…Lâm”. Nhưng…vô ích.
“Hạ gục hắn, cứu gia chủ”.
Một nguyên lão gào lên. Nhà họ Ứng lập tức lao tới.
“Đồ chó má, đi chết đi”.
“Để mày biết thế nào là uy lực của Tam thái thần quyền nhà họ Ứng”.
“Coi ông đây bẻ gãy xương mày”.
“Đi chầu Diêm Vương đi”.
Âm thanh nổi giận vang lên không ngớt. Sau đó có vô số bóng hình bao vây lấy Lâm Chính và giáng nắm đấm về phía anh.
Ứng Hoa Niên trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng đó, thế nhưng ông ta cũng không còn ôm chân Lâm Chính nữa. Ông ta đã từ bỏ rồi. Có lẽ ông ta không nên nói gì. Bởi vì với tình hình này, có nói gì cũng vô ích.
Nhà họ Ứng không biết nhưng ông ta thì biết rất rõ. Ông ta nhận thua là bởi vì ông ta biết thực lực của Lâm Chính khủng khiếp tới mức nào. Người này…là người mà không ai có thể chống lại được. Thậm chí lúc ông ta và anh ra giao đấu thì anh cũng không hề sử dụng toàn bộ sức lực.
Ông ta không biết nhà họ Ứng có thể đánh bại được người này hay không nhưng ông ta biết nếu họ đánh bại được người này thì cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Điều đó không đáng.
Chỉ là lúc
này dù hiểu được đạo lý đó thì có tác dụng gì chứ? Đám đông đã mất đi lý trí rồi. Sự cao ngạo không cho phép họ cúi đầu trước một người thanh niên vô danh.
Đại chiến bùng nổ. Những kẻ mạnh nhất nhà họ Ứng đã bắt đầu tiếp cận và thi triển thế tấn công đối với Lâm Chính. Lâm Chính với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt đanh lại. Lúc này anh cũng không định nương tay nữa, kẻ nào tới thì anh sẽ đập người đó.
Một kẻ ngáng tay ra định chặn lại. Nhưng sức mạnh của cú đấm nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn. Cú đấm đập thẳng xuống cánh tay của kẻ này rồi dội thẳng vào ngực.
Phụt. Kẻ này lập tức nôn ra máu, ngực hõm sâu. Có lẽ cú đấm vừa rồi đã khiến hắn bị gãy mất mấy cái xương.
Lâm Chính di chuyển tay lên siết cổ hắn, sau đó quăng hắn đập vào một kẻ khác đang lao lên.
Rầm! Cả một đám người ngã dạt ra đất. Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt. Lâm Chính tiếp tục phản công. Đòn đánh mạnh như bão, nhanh như điện xẹt, dội thẳng xuống đám đông.
Lần này, mọi người đều kinh hãi phát hiện ra rằng nắm đấm của Lâm Chính không còn loạn lên nữa mà có trình tự rõ ràng. Hơn nữa…võ công của anh mang phong cách của võ học nhà họ Ứng.
Nhà họ Ứng tấn công dồn dập nhưng bắt đầu không trụ được nữa rồi, có những khu vực đã bị Lâm Chính phá vỡ.
“Giữ vững, giữ vững! Hắn chỉ có một mình, không thể nào đấu được với nhiều người chúng ta như vậy. Dù có chết cũng phải giữ vững”, Ứng Hùng ở ngoài hét lớn.
Vài vị nguyên lão chạy tới, đỡ Ứng Hoa Niên đang nằm dưới đất với một cơ thể đầy máu. Một vị trưởng lão nhét một viên thuốc vào miệng ông ta, sau đó để ông ta uống nước. Tình hình của Ứng Hoa Niên lúc này mới tốt lên được đôi chút.
“Gia chủ không sao chứ?”, một vị nguyên lão vội vàng hỏi.
“Mau…mau mời lão tổ tông tới…”, Ứng Hoa Niên chộp lấy tay vị nguyên lão, kích động kêu lên.
“Chuyện này…gia chủ, lão tổ tông không thích người khác làm phiền. Chuyện này phải mời lão tổ tông, e rằng…”, vị nguyên lão này tỏ vẻ khó xử.
“Nói bớt lại…mau đi…”
Ứng Hoa Niên gầm lên, mặt đỏ linh căng. Vừa nói được vài câu, ông ta lại lập tức nôn ra máu. Nhà họ Ứng sợ hết hồn, vội vàng quay người chạy đi.
“Với tình hình này…chỉ có lão tổ mới kiểm soát được thôi. Các người bồng bột quá…Thần y Lâm không đơn giản như các người nghĩ đâu…Lần này e rằng nhà họ Ứng sẽ chịu thiệt thòi lớn rồi…”, Ứng Hoa Niên trông vô cùng thương cảm.
Ông ta không hận Lâm Chính mà hận cái đám nhà họ Ứng ngông cuồng này. Nhưng rõ ràng là bọn họ không ý thức được lời nói của Ứng Hoa Niên.
“Gia chủ, rốt cuộc gia chủ lo lắng điều gì? Chỉ là một kẻ ngông cuồng chán sống có chút bản lĩnh thôi mà. Lẽ nào nhà họ Ứng lại không thể làm gì được sao?”, một vị nguyên lão chau mày.
“Đúng vậy gia chủ, đợi chúng tôi bắt tên đó lại”, Ứng Bình Trúc cũng bước tới, nghiêm túc nói.
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Long Thủ đang đứng bên ngoài và lạnh giọng hô lên: “Bắt lấy Long Thủ”.
“Rõ “.