10 chiêu?
Nhìn thì có vẻ chẳng có gì to tát.
Đối với người học võ, nếu tốc độ đủ nhanh, thì chỉ mấy giây là đánh xong 10 chiêu rồi.
Nhưng… người đang đứng trước mặt Lâm Chính không phải là người học võ bình thường!
Đó là ông tổ nhà họ Ứng!
Đến giờ ông ta đã sống được bao nhiêu tuổi, ngay cả Ứng Hoa Niên cũng không biết, thế nên người nhà họ Ứng đều gọi ông ta là ông tổ.
Ai có thể biết được trình độ võ học của ông ta cao đến mức nào chứ?
Sợ rằng trong giới võ học của cả Hoa Quốc, số người dám nói với ông tổ nhà họ Ứng những lời như vậy không đếm hết trên một bàn tay.
Cho dù là có, thì cũng chắc chắn không đến lượt một cậu thanh niên như vậy.
Cậu ta dựa vào đâu chứ?
Dựa vào mấy ngón nghề y thuật vớ vẩn của cậu ta?
Không sợ thiên hạ cười cho à?
Đứng trước ông tổ nhà họ Ứng, chút kỹ nghệ đó của cậu ta chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, có thể dùng để huênh hoang được sao?
Người nhà họ Ứng nổi giận.
“Khốn kiếp! Cậu đang khinh thường ông tổ của chúng tôi sao?”, một nguyên lão lập tức gầm lên.
“Cậu là cái thá gì mà dám ngông cuồng như vậy hả? Có tin tôi đánh cho cậu răng rơi đầy đất không?”.
“Ngông cuồng! Quá là ngông cuồng! Trên đời này còn có kẻ không biết trời cao đất dày như vậy sao?”.
Những tiếng chửi mắng và châm chọc đầy phẫn nộ vang lên, người nhà họ Ứng ai nấy sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Lâm Chính chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Ông tổ nhà họ Ứng không có vẻ gì là tức giận, mà đánh giá Lâm Chính một cách kĩ lưỡng: “Chàng trai, ngông cuồng là chuyện tốt, nếu không ngông thì sẽ không có chí khí, mất đi chí khí thì chắc chắn đời này sẽ trở thành người bình thường vô dụng. Chỉ có điều chí khí đừng lớn quá, cũng không được để lộ sự ngông cuồng, nếu không sẽ bị thiệt thòi”.
Giống như lời khuyên răn.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ, phất tay nói: “Ông có thể ra tay được rồi!”.
“Chết tiệt!”.
“Ông tổ, người ra tay đi, đừng nhiều lời với cậu ta nữa, hãy cho cậu ta nếm thử sự lợi hại của người!”.
“Đối phó với loại chó này thì một chiêu là có thể giải quyết rồi!”.
“Cho cậu ta toại nguyện đi, con đã nóng lòng muốn nhìn dáng vẻ kinh hoàng thất thố của cậu ta lắm rồi”.
Người nhà họ Ứng cũng đang la ó.
Ông tổ nhà họ Ứng gật đầu, bình tĩnh nói: “Nếu cậu đã tự tin như vậy, thì tôi sẽ ra tay trước, để xem cậu có bản lĩnh đến đâu”.
Dứt lời, ông tổ nhà họ Ứng tiến về phía Lâm Chính.
Tất cả người nhà họ Ứng đều ngừng nói, nhìn chằm chằm vào ông ta.
Lâm Chính cũng yên lặng nhìn chăm chú.
Ông tổ nhà họ Ứng chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ung dung, khí thế toàn thân vô cùng chậm rãi, giống như tản bộ.
Nhưng khi chỉ còn cách Lâm Chính không đến năm mét…
Rầm!
Một cái đặt chân của ông ta khiến cả sơn trang nhà họ Ứng phải chấn động.
Sau đó, một luồng khí tức bá đạo nhưng kỳ diệu ập về phía Lâm Chính.
Đây là cái gì vậy?
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Hình như khí mà người luyện võ nội gia công tu luyện còn xa mới đạt tới độ mạnh như thế này mà nhỉ?
Võ kĩ của ông tổ nhà họ Ứng… e rằng đã đạt tới cảnh giới mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Trong lúc Lâm Chính suy nghĩ, rõ ràng ông tổ nhà họ Ứng còn cách anh năm mét, nhưng không biết đã đứng trước mặt anh từ lúc nào.
“Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Ngay sau đó, ông ta tung một cú đấm tới.
Giây phút này, bàn tay khô đét gầy gò như cành cây kia bỗng phóng ra sức mạnh không gì sánh được.
Không chỉ là sức mạnh, mà còn nội lực, độ khéo léo…
Cú đấm này vô cùng phức tạp, vô cùng rắn rỏi!
Không ai có thể đỡ được.
Cho dù là người như
Ứng Hoa Niên, nếu cứ cố đỡ, thì chắc chắn cũng sẽ bị cú đấm này đấm bay.
Quả thực là một cú đấm đi đến đâu tan tác đến đó!
Nhưng…
Đúng lúc cú đấm hung ác đánh tới, một bàn tay bỗng giơ lên, ôm trọn nó một cách chuẩn xác.
Bốp!
Sức mạnh trên cú đấm lập tức tán loạn bùng phát, nhưng… bỗng dưng dừng lại, ở nguyên chỗ cũ.
Tròng mắt tất cả mọi người lập tức như lồi ra, trái tim cũng như ngừng đập.
Cú đấm này… đã bị cản lại!
Chỉ thấy Lâm Chính giơ một tay lên, bao trọn lấy cú đấm.
Cơ thể anh không mảy may nhúc nhích, mặt không cảm xúc.
“Sao có thể chứ”.
Vô số người nhà họ Ứng há hốc miệng.
Đôi mắt đục ngầu của ông tổ nhà họ Ứng cũng lóe lên tia sáng, thu quyền lùi lại, đánh giá lại Lâm Chính.
“Chàng trai, xem ra tôi đã coi thường cậu rồi!”.
“Thế nên ba chiêu không đủ”, Lâm Chính đáp.
“Cú đánh vừa rồi không phải là cú đánh mạnh nhất của tôi, tôi còn hai chiêu nữa, cậu chuẩn bị đỡ đi!”.
Ông lão nói, sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc, đồng thời thủ thế, hai chân đạp mạnh xuống đất, hai tay giơ cao, dường như đang vận khí.
Lần này, ông tổ nhà họ Ứng không nương tay nữa.
Ông ta bỗng quát lớn một tiếng, sau đó bước chân như rồng như hổ, xông về phía Lâm Chính.
Mỗi bước chân ông ta đặt xuống đều có cảm giác mặt đất chấn động nhẹ, người nhà họ Ứng nghiêng ngả lảo đảo, cứ như núi Huyền Bình xảy ra động đất.
Chỉ riêng bước chân đã có uy thế như vậy, thì cú đánh này sẽ đáng sợ đến mức nào đây?
Ai nấy vội vàng vịn lấy tất cả những thứ có thể vịn được ở bên cạnh, rồi quan sát cú đánh này.
Ông ta lại tung một cú đấm vào mặt Lâm Chính.
Cú đấm này vẫn có uy thế đáng sợ, khủng khiếp vô cùng.
Lâm Chính cũng vẫn giơ tay chụp lấy cú đấm kia.
Lại bị cản lại sao?
Dường như trong lòng tất cả mọi người đều nảy ra suy nghĩ này.
Nhưng ngay sau đó, cú đấm đang đánh về phía Lâm Chính bỗng dưng biến mất.
“Cái gì?”.
Rất nhiều người kêu lên thất thanh, đến khi nhìn kĩ mới phát hiện ông tổ nhà họ Ứng vốn ở chính diện đã biến mất, sau đó xuất hiện ở sau lưng Lâm Chính, đồng thời đâm một ngón tay vào sống lưng anh…
Hóa ra là Hư Hoảng Nhất Thương!
Nhưng… tốc độ nhanh mạnh như vậy mà con người có thể làm được sao?
Ông ta vòng ra sau lưng Lâm Chính lúc nào vậy?
Tốc độ này e rằng ngay cả mắt thịt cũng không theo kịp.
Người nhà họ Ứng vô cùng kích động!
Giờ phút này, bọn họ mới coi như nhìn rõ thực lực của ông tổ.
Với trình độ như vậy, một hậu bối trẻ tuổi chắc chắn không thể theo kịp được.
Lâm Chính chắc chắn sẽ thua!
Tất cả người nhà họ Ứng đều nghĩ như vậy.
Nhưng ngay sau đó…
Bốp!
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy ngón tay chọc về phía sống lưng Lâm Chính lại bị một bàn tay túm chặt…