Ông tổ nhà họ Ứng đứng lên, trợn trừng mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Cú đấm vừa rồi thực sự vô cùng tinh diệu.
Ông ta tin đó tuyệt đối không phải thứ mà sức mạnh con người có thể sánh được.
Ông ta luyện võ kĩ gần trăm năm, sức mạnh không chỉ giới hạn ở độ mạnh, mà còn có độ khéo kéo, khí lực, nội lực.
Nhưng đứng trước Lâm Chính, ông ta phát hiện sức mạnh của mình không thể sánh với anh được.
Đây chắc chắn không phải là sức mạnh có được do luyện tập.
Đây chắc chắn là có mẹo.
Ông tổ nhà họ Ứng sắc mặt âm trầm, nhưng cũng bất lực.
Dù Lâm Chính có dùng thủ đoạn gì thì ông ta cũng không thể làm gì được anh.
Kết quả đã quá rõ ràng!
“Tôi thua rồi!”.
Ông tổ nhà họ Ứng hít sâu một hơi.
“Ông tổ!”.
Tất cả người nhà họ Ứng xúm lại, sắc mặt ai nấy đều tỏ vẻ không cam lòng.
“Đừng nói gì nữa, thua thì phải chịu, tôi sẽ tuân thủ lời hứa trước đó”, ông tổ nhà họ Ứng nhìn Lâm Chính đang bước ra khỏi màn sương bụi, trầm giọng nói.
Cú đấm vừa rồi ông ta miễn cưỡng lắm mới đỡ được, nếu đánh tiếp thì kết quả cũng không có gì thay đổi.
“Vậy còn lời hứa Ứng Hoa Niên đã nói trước đó thì sao?”, Lâm Chính lấy huyết thư ra, bình thản hỏi.
“Đương nhiên là cũng phải tuân thủ rồi! Cậu đưa cô Liễu Như Thi đi đi. Còn nữa, bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Ứng tôi gặp cậu thì phải tôn lên hàng khách quý, những người nhà họ Ứng cấp bậc dưới Hoa Niên khi gặp cậu đều phải hành lễ”, ông tổ nhà họ Ứng nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”.
Người nhà họ Ứng vô cùng kinh ngạc.
“Ông tổ, nếu vậy thì nhà họ Ứng ta còn gì là uy nghiêm nữa? Nếu để người ngoài biết được, thì chắc chắn nhà họ Ứng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!”, Ứng Bình Trúc bước tới, vội vàng nói.
“Đó là do các cậu bất tài!”, ông tổ nhà họ Ứng trừng mắt nhìn đám người Ứng Bình Trúc, tức giận nói: “Người ta mới bao nhiêu tuổi, các cậu đã bao nhiêu tuổi? Tại sao người ta giỏi giang như vậy mà mình thì không?”.
“Việc này…”
Đám người Ứng Bình Trúc xấu hổ cúi đầu xuống.
“Thể diện không phải dựa vào người khác để có, mà phải tự dựa vào bản thân. Nhà họ Ứng ta coi trọng kẻ mạnh, hôm nay cậu Lâm mạnh hơn nhà họ Ứng, nhà họ Ứng cúi đầu thì sao chứ?”, ông tổ nhà họ Ứng trầm giọng quở trách, sau đó lại nói với Ứng Bình Trúc: “Bình Trúc! Cậu lại đây! Cậu xin lỗi cậu Lâm đi, phải thật thành khẩn, rõ chưa?”.
“Hả?”.
Ứng Bình Trúc há hốc miệng, kinh ngạc nhìn ông ta.
“Còn không mau đi?”, ông tổ nhà họ Ứng mắng.
Ứng Bình Trúc cắn răng, siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn đánh liều bước về phía Lâm Chính.
“Tôi… tôi xin lỗi, cậu Lâm, trước đó… trước đó Bình Trúc đã mạo phạm đến cậu, mong cậu tha lỗi”, Ứng Bình Trúc cúi người với Lâm Chính, nhỏ giọng nói.
Ai cũng có thể nhìn ra vẻ cực kỳ không tình nguyện của Ứng Bình Trúc.
Nhưng… ông tổ nhà họ Ứng đã lên tiếng, dù ông ta có không tình nguyện đến đâu đi chăng nữa thì có thể làm gì chứ? Ông ta đâu dám chống đối ông tổ.
“Hình như vẫn chưa đủ thành ý”, Lâm Chính thuận miệng nói.
“Cậu…”, Ứng Bình Trúc trợn mắt.
“Bình Trúc?”, ông tổ nhà họ Ứng lập tức lên tiếng.
Toàn thân Ứng Bình Trúc run rẩy, lén lút nhìn ông tổ một cái, sau đó bất đắc dĩ bước tới trước mặt Lâm Chính, hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái, rồi nói lời xin lỗi một cách trịnh trọng: “Cậu Lâm… tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của Bình Trúc, mong cậu… tha thứ cho tôi…”
Câu xin lỗi này có thể nói là khiến Ứng Bình Trúc vô cùng phẫn nộ, nhất là khi phải nói trước mặt nhiều người nhà họ Ứng như vậy.
Ông ta nghiến răng đến mức muốn vỡ nát.
Nhưng điều khiến Ứng Bình Trúc phẫn nộ hơn là Lâm Chính lại nói đầy ra dáng: “Biết sai là tốt rồi, hy vọng sau này ông sẽ làm người cho tốt”.
Chẳng khác nào những lời bậc cha chú dạy dỗ con cháu!
Ứng Bình Trúc tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng không dám hé răng nói gì.
“Hôm nay, những người đã từng ra tay với cậu Lâm thì hãy qua xin lỗi đi, phải thật có thành ý. Nếu ai không chịu thì cút khỏi nhà họ Ứng cho tôi!”, ông tổ nhà họ Ứng lại nói.
Người nhà họ Ứng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ
cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo lời ông tổ, lần lượt xin lỗi Lâm Chính.
Tuy những người này khẩu thị tâm phi, bị ép phải cúi đầu, nhưng thành ý của ông tổ nhà họ Ứng thì Lâm Chính thấy rất rõ ràng.
“Ông tuân thủ lời hứa, tôi chẳng còn lời nào để nói, chuyện này kết thúc tại đây đi”, Lâm Chính nói.
“Nhà họ Ứng đã đắc tội, mong cậu Lâm đừng để trong lòng. Cậu Lâm đến nhà họ Ứng lần đầu, chúng tôi nên tiếp đãi như khách quý mới phải! Bình Trúc, bày tiệc khoản đãi cậu Lâm đi!”, ông tổ nhà họ Ứng nói.
“Vâng, ông tổ…”, Ứng Bình Trúc cắn chặt răng, xoay người phân phó người giúp việc.
“Ông có lòng quá, nếu đã vậy thì tôi cũng tặng nhà họ Ứng một món quà nho nhỏ”, Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm khách sáo quá, cậu là khách, cần gì phải tặng quà chứ?”, ông tổ nhà họ Ứng mỉm cười, không để trong lòng.
Ông ta đã chừng này tuổi, kiến thức sâu rộng, kỳ trân dị bảo gì mà chưa từng thấy, đương nhiên không quan tâm đến món quà này của Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Tôi có thể giúp nhà họ Ứng chữa trị cho những người bị thương, thậm chí là cứu sống những người đã chết, món quà này thế nào?”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh bỗng im phăng phắc.
Ông tổ nhà họ Ứng cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Cậu Lâm, cậu… cậu nói thật sao?”, một người nhà họ Ứng vội bước tới, nước mắt giàn giụa, run rẩy nói.
“Các người quên mất tôi được gọi là gì rồi sao?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.
“Thần y Lâm!”.
Tất cả người nhà họ Ứng đều nín thở.
“Nếu cậu Lâm thực sự làm được điều này, thì nhà họ Ứng tôi chắc chắn sẽ luôn giao hảo với cậu, tuyệt đối không bao giờ mạo phạm cậu nữa”, ông tổ nhà họ Ứng cũng không kiềm chế được cảm xúc, lập tức nói đầy trịnh trọng.
Dù sao những người nằm dưới đất này cũng là con cháu nhà họ Ứng, nói ông ta không quan tâm thì là giả. Nhưng đối phương mạnh mẽ như vậy, ông ta không thể trả thù, chỉ có thể khuất phục.
Nhưng nếu Lâm Chính thực sự làm được điều này, đừng nói là ân oán hai bên được dẹp bỏ, riêng khả năng quỷ dị có thể khởi tử hồi sinh này đã đủ khiến người nhà họ Ứng tâm phục khẩu phục.
“Chuẩn bị thuốc cho tôi đi, khiêng hết những người bị thương nặng lại đây. Bất kể bọn họ bị thương nặng đến đâu, cho dù là người mà các ông tưởng là đã chết, chỉ còn thở thoi thóp, cũng khiêng hết lại đây”, Lâm Chính nói.
“Được được, thần y Lâm, cậu chờ chút, tôi đi sắp xếp ngay đây!”.
Các nguyên lão nhà họ Ứng vô cùng kích động.
Lâm Chính bước vào một ngôi nhà, bắt đầu chỉ huy việc sắc thuốc.
Ứng Bình Trúc biết được chuyện này cũng vô cùng ngạc nhiên, tuy có chút nghi ngờ nhưng cũng không dám do dự, dưới sự sắp xếp của ông tổ nhà họ Ứng, liền mở cửa kho, lấy hết các thảo dược thượng hạng của nhà họ Ứng ra cho Lâm Chính dùng.
Rất nhanh, vết thương của những người nhà họ Ứng bị thương nặng đã thuyên giảm.
Thậm chí một số người bị thương nhẹ còn khỏi ngay lập tức.
Y thuật thần kỳ như vậy, khiến người nhà họ Ứng phải há hốc miệng.
Lúc này, ánh mắt người nhà họ Ứng nhìn Lâm Chính đã không còn sợ hãi nữa, mà ngập tràn sự sùng bái.
Người đàn ông này… là thần sao?