Đưa vào hết?
Con hẻm nhỏ này chứa đủ một trăm mấy người sao? Thế thì giả quá!
Loại hẻm nhỏ này sao có thể bỗng dưng xuất hiện nhiều người qua đường thế được? Đây là đường chính sao?
Huống hồ, đối phó với mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện này cũng không cần phải làm đến vậy.
Lâm Chính lắc đầu cười khổ, trả lời lại một chữ: “Không!”, sau đó đẩy điện thoại vào túi quần.
Lương Tiểu Điệp khó có khi kiêu được một lúc, nhưng lại là sự khiêu khích cực lớn đối với cô gái kia.
Cô ta siết chặt sách trong tay, trang sách cũng nhăn lại, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng: “Lương Tiểu Điệp, đừng có đắc ý, dựa vào cô vẫn không đấu lại tôi đâu. Tôi cảnh cáo cô, tránh xa cậu Vân ra, nếu không, lần sau cô có gọi nhiều người tới hơn nữa cũng vô dụng!”.
Nói xong, cô ta bước xuống bậc thang, phẫn hận định rời đi.
“Ai cho cô đi?”, Lương Tiểu Điệp dường như rất tức giận, vẻ mặt bất mãn, muốn ngăn thiếu nữ kia lại.
Nhưng trong hẻm đột nhiên có rất nhiều vệ sĩ mặc Âu phục đeo kính đen lao ra.
Những vệ sĩ này tổng cộng có hơn hai mươi người, xếp thành hai hàng bên cạnh thiếu nữ. Bọn họ đều có vóc dáng cao to, thân thủ hơn người.
Sắc mặt Lương Tiểu Điệp lại trắng bệch, bị dọa sợ, kinh hoảng lùi lại mấy bước.
“Thế nào? Cô chủ nhà họ Lương? Có muốn đọ sức với tôi ở đây không?”, thiếu nữ thản nhiên liếc nhìn Lương Tiểu Điệp, nói.
Lương Tiểu Điệp không lên tiếng.
“Đê tiện!”.
Thiếu nữ lạnh lùng quát, bước về phía lối ra con hẻm.
Lương Tiểu Điệp nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng không nói gì nữa.
Mấy "người qua đường" đánh đám chị Phiêu, tên tóc xanh xong cũng tự động rời đi, để lại một đám thanh niên gào góc thảm thiết, từ đầu đến cuối không chào hỏi Lương Tiểu Điệp một tiếng.
Lương Tiểu Điệp vẫn muốn hỏi bọn họ gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên mở lời thế nào.
Không lâu sau, người qua đường đều đã rời khỏi.
“Những người đó… rốt cuộc là ai?”, Lương Tiểu Điệp quái lạ hỏi.
“Anh không biết”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Không được, tôi phải hỏi xem”, Lương Tiểu Điệp hình như có chút không cam tâm, nhìn người phụ nữ đi giày cao gót vừa đi ra khỏi con hẻm, lập tức đuổi theo.
“Tiểu Điệp!”.
Lâm Chính gọi to mấy tiếng, nhưng không ngờ tốc độ Lương Tiểu Điệp lại nhanh như thế, chẳng mấy chốc đã chạy ra ngoài.
Lâm Chính lắc đầu, cũng chẳng muốn nói nhiều.
“Cậu Lâm!”, một người đàn ông trung niên đi tới, cung kính khom lưng với Lâm Chính.
“Làm tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu.
“Cảm ơn cậu Lâm, có cần… giải quyết hết những người đó không?”, người đàn ông trung niên lại hạ giọng hỏi.
Đương nhiên Lâm Chính hiểu người đàn ông trung niên đang ám chỉ ai, chính là những vệ sĩ xung quanh thiếu nữ đó.
Nhưng đó là người của nhà Tư Mã, mặc dù Lâm Chính không có tình cảm gì với nhà Tư Mã, nhưng tạm thời vẫn không muốn động vào bọn họ.
“Không cần đâu, các anh về đi”.
“Vâng, cậu Lâm, nếu còn có gì dặn dò thì hãy thông báo cho tôi”, người đàn ông gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi.
Lúc này, Lương Tiểu Điệp hậm hực quay về.
“Anh đang nói chuyện với ai đấy? Người vừa rồi là ai?”, Lương Tiểu Điệp thắc mắc hỏi Lâm Chính.
“Không có gì, chỉ là một người bạn đi ngang qua mà thôi”, Lâm Chính nói.
“Bạn?”, Lương Tiểu Điệp lộ vẻ nghi hoặc.
“Em có hỏi được gì không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Không, những người đó đi rồi, ai nấy cũng như người máy lạnh băng. Dù tôi có nói gì, bọn họ cũng không quan tâm đến tôi”, Lương Tiểu Điệp nghiến răng nói: “Chắc chắn bọn họ không phải người qua đường, chắc chắn là được ai phái tới bảo vệ tôi!”.
“Có lẽ là người nhà họ Lương”.
“Sao có thể?”, Lương Tiểu Điệp liếc nhìn anh, hừ một tiếng, nói: “Gia tộc không thể nào phái người bảo vệ tôi, anh nghĩ tôi là Lương Nam Phương hay Lương Hồng Anh chắc?”.
Lâm Chính không nói.
Thật ra anh cũng biết đại khái tình hình của nhà họ Lương. Đúng ra mà nói, gia đình Lương Phong Nghiêm là con cháu của ông tư nhà họ Lương, bố của Lương Phong Nghiêm mất sớm, ba chi phái nhà họ Lương giao cho Lương Hổ Khiếu, Lương Khánh Tùng, Lương Vệ Quốc quản lý. Ba chi phái mà ba người này quản lý là mạch chính của nhà họ Lương. Bọn họ thì kém hơn một chút, tài nguyên trong gia tộc tất nhiên sẽ nghiêng về phía những người kia.
Đương nhiên, không phải Lương Tiểu Điệp không được bất cứ đãi ngộ nào. Trước kia cô ta
cũng có vệ sĩ đi theo, nhưng từ khi Lương Thu Yến phạm lỗi, địa vị của gia đình Lương Phong Nghiêm ở nhà họ Lương xuống dốc không phanh. Vì vậy mà Lương Tiểu Điệp bị người ta bắt nạt ở trường học cũng không có chỗ nào cho cô ta minh oan nói lý.
“Cô gái đó là ai?”.
Lâm Chính chuyển đề tài, lên tiếng hỏi.
“Còn là ai được? Cô chủ của thế gia Tư mã, Tư Mã Diệu Hạo!”.
“Sao em lại chọc phải cô ta?”.
“Tôi không hề chọc vào cô ta, là cô ta chọc vào tôi!”, Lương Tiểu Điệp đỏ mắt, ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm gối, tủi thân nói.
“Chuyện này là sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh nghe tới cậu Vân chưa?”, Lương Tiểu Điệp ngẩng đầu lên hỏi.
“Có nghe qua, vừa rồi các em nói chuyện trong con hẻm đã nhắc tới mấy lần”.
“Thế còn ngoài con hẻm thì sao?”.
“Vậy anh chưa nghe qua”.
“Hừ, kiến thức nông cạn! Để tôi nói cho anh biết, bốn hot boy của trường Đại học Sư phạm Yên Kinh chúng tôi, cũng được gọi là bốn cậu ấm trường Sư phạm, ai nấy đều đẹp trai, học lực hạnh kiểm đều tốt, có thể nói là ai cũng mê. Cậu Vân là một trong số đó”.
“Ồ…”.
“Tôi cũng xui xẻo, vừa mới vào học chưa bao lâu, có lần tôi ăn cơm ở căng tin, trùng hợp đụng phải cậu Vân đó, cũng không biết sao cậu ta cứ quấn lấy tôi. Sau đó chuyện đồn ra, cả trường đều biết cậu ta đang theo đuổi tôi, Tư Mã Diệu Hạo cũng nghe được. Phải biết rằng Tư Mã Diệu Hạo luôn rất thích cậu Vân, chuyện này khiến cô ta ghen tuông, thế là bắt đầu nhắm vào tôi. Đầu tiên là phái người đi cảnh cáo tôi, sau đó còn ném giường trong ký túc xá của tôi, ném hết sách học của tôi".
"Thế vẫn chưa đủ, cô ta còn sai người đánh tôi, nếu không phải tôi chạy nhanh, tôi đã bị đánh nhập viện. Sau này nữa, cô ta bảo chị Phiêu cảnh cáo tôi, bắt tôi cắt đứt quan hệ với cậu Vân, đồng thời làm thủ tục thôi học. Nhưng… tôi đã từ chối cậu Vân từ lâu, còn thôi học, tôi vất vả lắm mới thi vào Đại học Sư phạm Yên Kinh, sao có thể thôi học? Thế nên tôi đã xin nghỉ phép, không muốn đến trường, chuyện còn lại… hôm nay anh cũng thấy rồi đấy…”.
Lương Tiểu Điệp ấm ức nói, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Lâm Chính không biết nên khóc hay nên cười.
Ồn ào cả nửa ngày, hóa ra là chuyện đánh ghen của mấy đứa nhóc con.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, ở tuổi này làm gì có thù oán gì sâu đậm?
Chỉ là Tư Mã Diệu Hạo đúng là ác độc, định lột đồ Lương Tiểu Điệp ném tới trước cửa trường học. Nếu cô ta làm vậy thật, không phải sẽ hủy hoại Lương Tiểu Điệp hay sao? Như vậy còn nghiêm trọng hơn giết cô ấy…
“Hóa ra là vậy, anh hiểu rồi, chuyện này chẳng có gì to tát. Tiểu Điệp, em đừng lo, nhưng nói đi cũng phải nói lại, em không thích cậu Vân đó sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu Vân? Chậc! Cũng chỉ có mấy đứa con gái như Tư Mã Diệu Hạo mới quan tâm, tôi không thích cậu ta, tôi đã có người mình thích rồi!”.
“Ai?”.
“Còn có thể là ai? Đương nhiên là thần y Lâm vang danh cả nước rồi!”, Lương Tiểu Điệp hơi kích động, mắt phát sáng, nói.
“Cái gì? Thần y Lâm?”.