Tô Nhu đang xử lý chuyện công ty trong phòng, nghe tiếng thì vội đứng dậy khỏi ghế. Nhìn thấy người đến, trong mắt cô hiện lên vẻ tức giận.
“Là cô?”, cô khẽ nghiến răng.
Lương Thu Yến ở giường bệnh cũng sững sờ, nhưng bà ấy vẫn nhanh chóng bình ổn lại, khẽ giọng nói: “Là Nam Phương à… cháu đến rồi à…”.
Lương Nam Phương liếc nhìn Tô Nhu, không quan tâm đến cô mà đi đến bên giường Lương Thu Yến, ném đại túi hoa quả lên đầu giường, lạnh lùng nói: “Thím Thu Yến, trước kia là Nam Phương không hiểu chuyện đã xúc phạm đến thím, mong thím đừng trách tội, hãy tha thứ cho Nam Phương”.
Giọng điệu không có chút thành ý nào.
“Cháu gái, tính cháu quá nóng nảy, phải kiềm chế một chút…”, Lương Thu Yến thở dài, nói.
Lương Nam Phương hừ một tiếng, không nói gì.
“Chuyện cũng không có gì lớn, đều là chuyện nhà chúng ta, không có gì to tát. Cháu đến đây xin lỗi là thím đã rất vui rồi. Nào, ngồi xuống ăn quýt đi”.
“Không cần đâu, không còn sớm nữa, tôi phải về rồi. Khi nào ông nội ba đến hỏi, thím nhớ nói với ông ấy là tôi đã đến xin lỗi rồi đấy”.
Lương Nam Phương khinh thường nói, sau đó quay người rời đi.
“Đứng lại…”.
Tô Nhu ở bên này bỗng tiến tới, có vẻ muốn ngăn Lương Nam Phương lại, đòi cô ta một lời giải thích, nhưng bị Lâm Chính chặn lại.
“Đừng nóng, đợi bố nuôi quay lại đi. Anh đã hứa với bố nuôi cho ông ấy ba ngày”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cho bố nuôi của anh ba ngày? Để làm gì? Ba ngày sau bố nuôi anh không bắt cô ta đến xin lỗi được thì anh định làm gì? Hủy cả nhà họ Lương hay sao?”, Tô Nhu hơi buồn bực trừng mắt nhìn anh, nói: “Lúc trước em nói đi, anh lại không đi, bây giờ người ta chạy tới đây rồi, anh cũng không dám lên tiếng. Lâm Chính, rốt cuộc anh có tác dụng gì hả?”.
Cô cũng không hi vọng Lương Nam Phương cúi đầu trước mình, chỉ hi vọng Lâm Chính có thể đứng ra trách mắng cô ta vài câu, ít nhất có thể khiến lòng mình dễ chịu một chút.
Nhưng đến giờ phút này, Lâm Chính vẫn lựa chọn im lặng.
Lúc trước ở trụ cầu, không có Lâm Chính ở đó, cô chịu ấm ức đã đành, không trách Lâm Chính. Nhưng bây giờ người ta đã ở trước mặt rồi, Lâm Chính vẫn không ra tay, bảo sao không khiến cô thất vọng?
Lương Nam Phương liếc nhìn Tô Nhu, lại nhìn sang Lâm Chính, nhếch khóe miệng, đầy giễu cợt nói: “Con đĩ đi chung với con chó, có một không hai, xứng đôi! Ha ha!”.
Nói xong, cô ta rời khỏi sân nhà.
Tô Nhu sắp tức nổ phổi.
“Tiểu Nhu, em yên tâm, anh sẽ lấy lại công bằng cho em”, Lâm Chính vội giải thích.
“Không cần đâu, bây giờ em chỉ muốn về Giang Thành, em không muốn ở lại đây nữa”, Tô Nhu hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
Cô đã quá thất vọng với Lâm Chính.
Lâm Chính im lặng trong chốc lát, xem đồng hồ trên điện thoại: “Anh sẽ đặt vé cho em tối nay bay về”.
“Không cần, đặt vé tàu cao tốc đi, bây giờ đặt vé máy bay quá đắt, không mua được vé giảm giá, đi tàu cao tốc rẻ hơn. Trước kia tình hình mẹ nuôi khá gấp, thuộc trường hợp đặc biệt, nhưng sau này anh tiêu tiền đừng vung tay quá trán vậy nữa, tiết kiệm một chút”, Tô Nhu hạ giọng nói.
Lâm Chính im lặng một lúc lâu, gật đầu.
Ăn cơm xong, Tô Nhu thu dọn một lúc, sau đó đi xe cùng Lâm Chính đến ga tàu cao tốc.
“Anh không về sao?”, Tô Nhu thấy Lâm Chính không định đi qua cổng kiểm tra an ninh, nghi hoặc hỏi.
“Anh chỉ mua một vé cho em, Tiểu Nhu, em về trước đi”.
“Anh thì sao?”.
“Anh định vài hôm nữa mới về, anh ở bên mẹ nuôi anh thêm một lúc, em mau quay về xử lý chuyện công ty đi”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vậy được, em về trước, khi nào anh về Giang Thành nhớ gọi điện cho em”.
“Được”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu đi qua cổng kiểm tra an ninh, đi đến phòng chờ.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, nhỏ giọng gọi: “Vệ Yến!”.
“Anh Lâm!”, một người phụ nữ xinh đẹp đi ra khỏi đám đông.
“Đi, bảo vệ vợ tôi đến Giang Thành an toàn”.
“Vâng”.
Vệ Yến gật đầu, cũng đi qua cổng kiểm tra an ninh.
Lâm Chính quay về nhà họ Lương, tiếp tục ngồi ở trong sân.
Khoảng tám giờ, cửa sân mở ra.
Lương Sinh đi vào trong, vẻ mặt khó coi, sắc mặt thay đổi
liên tục.
Anh ta liếc nhìn Lâm Chính, do dự một lúc mới đến trước mặt Lâm Chính.
“Không cần nói nữa”, Lâm Chính nhìn bộ dạng khó xử của anh ta, nói thẳng.
“Anh Lâm…”, Lương Sinh còn muốn nói gì đó.
“Tôi đã tiễn vợ tôi về Giang Thành, bởi vì tôi biết bên phía bố nuôi anh không có kết quả gì. Dù sao, thái độ của Lương Nam Phương lúc trưa đã chứng minh tất cả”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh Lâm… Xin hãy cho chúng tôi thêm chút thời gian”, Lương Sinh vội nói.
Lâm Chính nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Cho các anh chút thời gian? Câu nói này có lẽ là ông Lương Vệ Quốc bảo anh nói với tôi nhỉ?”.
“Chuyện đó…”.
“Ông cụ Lương chắc chắn nghĩ như vậy. Thời gian có thể làm phai nhòa tất cả, cho nên ông ấy muốn kéo dài một thời gian, đợi tôi bớt giận, chuyện này cũng qua đi đúng không?”.
“Không không, anh Lâm, ông nội tôi tuyệt đối không nghĩ như vậy!”.
“Được rồi, không cần nói nhiều nữa, bố nuôi tôi đâu? Tôi định đi gặp ông ấy, sau đó về Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó… Chú Nghiêm… Chú ấy… Chú ấy có chuyện… ra ngoài rồi…”, Lương Sinh khó xử nói.
“Ồ… Ông ấy cũng gặp chuyện rồi sao?”, Lâm Chính khẽ gật đầu, trên mặt không có vẻ tức giận gì.
“Ông ấy… Ông ấy không gặp chuyện gì cả, anh Lâm, anh đừng nghĩ lung tung…”, Lương Sinh vội nói.
“Lương Sinh, anh đừng sợ, tôi đã nói rồi, tôi dự định quay về Giang Thành, chuyện này coi như dừng ở đây. Tôi đã nói đến mức đó, anh còn định nói dối tôi sao? Anh yên tâm, tôi sẽ không gây chuyện”, Lâm Chính cười nói: “Anh vẫn nên nói sự thật cho tôi biết đi!”.
“Chuyện đó…”.
Lương Sinh do dự, không biết qua bao lâu, anh ta mới thở dài một cách nặng nề, nhỏ giọng nói: “Chú Nghiêm đi tìm ông nội cả đòi công bằng, nhưng ông ấy quỳ ở chỗ ông nội cả hai ngày vẫn không thấy mặt mũi ông nội cả, còn bị ông nội hai… ông nội hai…”.
“Ông ấy làm sao?”.
“Bị ông nội tát hai bạt tai, rụng mất mấy chiếc răng. Ông nội hai mắng ông ấy không biết điều… Bây giờ mặt mũi ông ấy biến dạng rồi, nên không gặp anh được…”, Lương Sinh nhỏ giọng nói.
“Ồ…”.
Lâm Chính khẽ gật đầu, trên mặt không có thay đổi gì.
“Anh Lâm, anh đừng tức giận…”, Lương Sinh vội vàng nói.
Nhưng bây giờ Lâm Chính đã không nói tiếng nào nữa.
Anh đặt tách trà xuống, đi vào phòng.
“Mẹ, con về trước đây ạ”.
“Về Giang Thành sao?”.
“Gần như vậy”.
“Vậy được, trên đường chú ý an toàn, gọi điện thoại cho mẹ nhiều hơn nhé”, Lương Thu Yến cũng không giữ anh lại, trong lòng bà ấy rất áy náy với Lâm Chính.
Lâm Chính gật đầu, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà họ Lương.
“Anh Lâm, tôi tiễn anh”.
Lương Sinh vội đuổi theo.
Lâm Chính không ngăn cản.
Chẳng mấy chốc, hai người đã ra khỏi cổng lớn nhà họ Lương.
Nhưng… Lâm Chính lại dừng lại sau khi bước ra khỏi nhà họ Lương mười bước…
“Anh Lâm, có cần tôi chuẩn bị xe cho anh không?”, Lương Sinh hỏi.
“Không cần”.
Lâm Chính quay lại, lấy một cây châm bạc ra, đâm vào cổ mình.
Ngay sau đó, gương mặt anh nhanh chóng thay đổi thành gương mặt như thiên thần, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn Lương Sinh.
“Tôi còn có chuyện chưa làm xong, làm xong rồi tôi sẽ về Giang Thành!”.
“Còn chuyện chưa làm xong?”, Lương Sinh sửng sốt: “Là chuyện gì?”.
“Chuyện mà các anh không làm được!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.