Lúc này tâm trạng Tô Nhu rối bời.
Thần y Lâm. Lại là thần y Lâm. Anh ấy biết chuyện này kiểu gì vậy? Hơn nữa…lại còn xuất hiện ở Yên Kinh nhanh như thế…đã thế còn không hề sợ nhà họ Lương, còn đòi lại công bằng vì cô.
Thực sự phải làm tới mức đó sao? Vì mình mà anh trở thành kẻ địch của nhà họ Lương?
Tô Nhu cũng là phụ nữ, nếu như nói là không xúc động thì là giả. Cô nhìn chìa khóa xe, thẻ ngân hàng ở trên bàn bèn thở dài.
Nghĩ tới người chồng bất tài của mình cô thấy thật buồn. Dù cô có bị người khác sỉ nhục ngay trước mặt anh thì anh cũng sẽ im lặng mà thôi. Rồi lại nhìn thần y Lâm – người vì cô mà làm bao nhiêu việc…
So sánh thế này thì thật là khập khiễng quá. Tô Nhu hít một hơi thật sâu, đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi.
Reng reng…
Lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông. Tô Nhu lập tức cầm lên và liếc nhìn. Cô chau mày, sau đó ấn nút nghe.
“Tô Nhu, anh sắp về Giang Thành rồi”, đầu dây bên kia là giọng nói của Lâm Chính.
“Ồ...anh về rồi à”, Tô Nhu thản nhiên đáp lại.
Lâm Chính giật mình, cảm thấy kỳ lạ: “Tôi Nhu, em làm sao thế?”
“Không có gì, công ty em có chút việc, không đi đón anh được. Anh tự bắt xe về nhé”, Tô Nhu nói.
“Sao cơ?”
“Không có gì, em sẽ nấu cơm, tới giờ nhớ về ăn”, nói xong cô tắt máy.
Lâm Chính ở đầu dây bên kia cảm thấy hoang mang. Tô Nhu vứt điện thoại lên ghế sô pha, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thất thần.
Thực ra cô không ghét Lâm Chính, dù sao thì Lâm Chính cũng làm rất nhiều điều cho cô. Ngoài lần ở học viện Huyền Y Phái và nhà họ Lương ra thì hầu như là anh đều đứng ra giúp cô cả. Có điều, Tô Nhu không đặt kỳ vọng quá cao vào Lâm Chính.
“Im lặng vượt qua khoảng thời gian còn lại thôi. Sau đó thì sẽ ly hôn”, Tô Nhu nhắm mắt, tự nhủ.
Máy bay đã tới nơi. Mã Hải đích thân tới của sân bay đón Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm!", thấy Lâm Chính bước tới, Mã Hải vội vàng nói
“Sao ông lại tới đây”, Lâm Chính hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Chủ tịch Lâm mau tới học viện Huyền Y Phái đi…ở đó xảy ra chuyện rồi”, Mã Hải vội vàng nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Mã Hải vội vàng mở cửa xe: “Lên xe tôi sẽ nói”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lập tức bước lên xe. Mã Hải lập động máy và phóng đi.
Trên xe.
“Người của Kỳ Dược Phòng tới rồi”, Mã Hải trầm giọng. Nói một câu đơn giản thôi nhưng Lâm Chính hiểu tất cả.
“Thái độ của Kỳ Dược Phòng rất huênh hoang, hơn nữa còn tung tin này đi khắp nơi. Huyền Y Phái mới thành lập, chuyện này khiến mọi người nghĩ rằng chúng ta chỉ ra vẻ bề ngoài. Họ bắt đầu lợi dụng sự việc này chèn ép với chúng ta”, Mã Hải nói.
“Chèn ép sao?”, Lâm Chính chau mày: “Huyền Y Phái chúng ta đã đắc tội với ai vậy? Mà còn bị chèn ép”.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta đắc tội với nhiều lắm luôn!"
“Sao?”
“Thuốc mà chúng ta nghiên cứu, chiếm lĩnh thị trường, thậm chí là còn có có xu hướng phát triển hơn nữa đã vô hình trung đắc tội với rất, rất nhiều người. Có những người không vui khi thấy tập đoàn Dương Hoa dần dần nuốt gọn thị trường. Vì vậy họ sẽ phối hợp với Kỳ Dược Phòng, lợi dụng cơ hội này chèn ép chúng ta. Tình hình của chúng ta đúng là bị chèn ép cấp số nhân đó”, Mã Hải thuật lại tình hình.
Lâm Chính nhắm mắt lại, không nói gì. Thực ra tại Yên Kinh, anh đã nghĩ về chuyện Kỳ Dược Phòng. Thế nhưng do tình hình của Lương Thu Yến cấp bách quá nên anh cũng không nghĩ được nhiều.
Chuyện của Lương Thu Yến đã được giải quyết, anh tức tốc quay về Giang Thành cũng là vì chuyện này. Nhưng thật không ngờ, chuyện này lại phức tạp hơn anh
tưởng tượng rất nhiều.
Đây không chỉ còn đơn giản là bồi thường một bông Hà Linh Hoa nữa. Ở đây có rất nhiều sự chơi xấu, rất nhiều người muốn chĩa mũi dao về phía Huyền Y Phái.
“Tôi mệt rồi, về ăn miếng cơm, nghỉ ngơi một tối rồi mai nói tiếp đi. Ngày mai giúp tôi liên hệ với Kỳ Dược Phòng, tôi muốn nói chuyện với họ”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vâng, chủ tịch”, Mã Hải gật đầu.
Lâm Chính đi tới thẳng công ty Duyệt Nhan. Tô Nhu cũng đã chuẩn bị đồ ăn, dù anh không có tâm trạng thì cũng phải ăn.
Lúc ăn, Tô Nhu không nói gì, chỉ im lặng ăn cho xong rồi về phòng. Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn nhưng anh cũng không hỏi nhiều.
Mặc dù có những lúc anh đánh giá cao Tô Nhu nhưng anh cũng hiểu, dù Tô Nhu hay anh thì giữa họ cũng không có tình cảm nhiều. Nói về tình cảm, giữa hai người chẳng qua là chút tình nghĩa được nảy sinh trong quá trình ở cùng nhau, chưa được gọi là tình yêu đích thực.
Có lẽ đợt đại hội này chính là thời điểm để đánh dấu thêm bước ngoặt cho cuộc hôn nhân này.
Vợ chồng Tô Quảng vẫn chưa về. Lâm Chính thấy vui lắm, vì ít phải nghe những lời nói cay độc từ cái miệng Trương Tinh Vũ.
Ngủ lại một đêm, hôm sau Lâm Chính bèn bắt xe tới học viện Huyền Y Phái. Chỉ có điều…anh vừa tới trước cổng thì.
Rầm.
Một âm thanh nặng nề vang lên. Ngay sau đó là vài người vệ sĩ mặc đồng phục bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất và bất tỉnh. Tiếp theo là những tiếng kêu thất thanh đầy kinh hoàng.
“Các người làm gì vậy?”
“Khốn nạn, các người…ức hiếp người quá đáng rồi đấy!”
“Không thể chấp nhận được!”
“Vô thiên vô pháp, mau báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!”
“Ban ngày ban mặt mà các người dám?”
Nghe thấy vậy, Lâm Chính bàng hoàng lắm. Anh vội vàng bước xuống xe, chạy tới thì thấy một đám lúc nhúc đầy lộn xộn.
Lúc này bỗng có người hét lên: “Cớm tới rồi, rút thôi!”
Dứt lời, cả đám nhao nhao bỏ chạy.
“Đứng lại!”
Tiếng quát từ bên trong vang lên. Một đám người từ cửa chạy ra. Lâm Chính cũng không biết rõ đây là những ai, cũng không biết bên nào đuổi, bên nào bắt. Thế nhưng anh có dự cảm chẳng lành. Anh rảo bước đi vào trong.
Đương nhiên khi vào tới Huyền Y Phái thì Lâm Chính đã hoàn toàn sững sờ bởi cảnh tượng trước mặt. Vô số người của Huyền Y Phái ngã ra như ngả rạ.
Cảnh tượng thật khủng khiếp. Có người gãy tay, có người gãy chân, có người lăn qua lăn lại rú lên đầy đau đớn. Tại một căn nhà gần đó, lửa bốc lên ngùn ngụt.
“Cái gì?”, Lâm Chính trố tròn mắt.
“Cuối cùng thầy tới rồi! Thầy còn không tới thì Huyền Y Phái sẽ xong đời mất”, tiếng kích động vang lên.
Lâm Chính quay lại nhìn thì thấy Tần Bách Tùng chống gậy, tập tễnh đi tới…