Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 615


trước sau

Xe của Lâm Chính còn chưa lái được vào trong thì đã bị chặn lại. Anh ngồi ở vị trí tay lái phụ, nhìn hàng bảo vệ trước mặt. Đây đều là những kẻ luyện võ, là người mà Kỳ Dược Phòng thuê về, vệ sĩ thông thường không thể nào đấu được với họ. 

“Chủ tịch Lâm…”, Mã Hải khẽ kêu lên. 

Lâm Chính không hề trả lời, anh chỉ bước xuống xe. Mã Hải cũng các vệ sĩ khác cũng vội vàng bước xuống, nhìn cảnh tượng xung quanh bằng vẻ căng thẳng. Bọn họ không ngờ rằng, Kỳ Dược Phòng tự nhiên lại xuất hiện nhiều người như vậy. Họ vây kín bốn phía. Chắc phải có tới hàng nghìn người. 

“Cẩn thận. Nếu thấy tình huống không ổn thì lập tức đưa chủ tịch Lâm rời đi”, Mã Hải nói nhỏ với đám vệ sĩ bên cạnh. 

“Sếp yên tâm…”, vệ sĩ đáp lại. 

Lâm Chính bước tới. Khuôn mặt như thiên thần của anh không để lộ biểu cảm gì nhiều. Mặc dù trông anh vô cùng điềm tĩnh nhưng đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá khó lường. 

“Ấy, đây chính là thần y Lâm hiển hách đấy à?” 

“Tôi còn tưởng có ba đầu sáu tay chứ! Xem ra cũng bình thường như chúng tôi thôi mà”. 

“Hừ, các người nói chuyện cho cẩn thận. Thần y Lâm của chúng tôi y thuật cao siêu, có thể cứu cả một mạng người chỉ bằng một cây kim, cẩn thận không cậu ấy châm cho một cái là mất mạng đấy”. 

“Ôi sợ quá…” 

“Ha ha…”, đám thanh niên nghe thấy vậy bèn phụt cười chế nhạo. 

“Các người…”, Mã Hải trợn mắt, run rẩy chỉ tay vào bọn chúng. 

Đúng lúc này, đám đông tách ra, Phùng Thạch dẫn đầu nhóm người đi tới. Ngoài các vị giảng sư ra thì mười thiên tài cũng có mặt, La Phú Vinh, Vương Băng Điệp, Huyền Dược, Tử Dạ, Tây Nhu Thiến cũng đều tới cả… 

Chỉ có điều lúc này người đứng trước mặt họ là thần y Lâm chứ không phải là Mặc Tiểu Vũ nữa. Bọn họ đều đã nghe qua mọi chuyện. Mặc Tiểu Vũ của lúc đó không phải là cậu ta thật sự mà là thần y Lâm đóng giả. 

Mặc dù không biết thông tin có thật hay không nhưng rất nhiều người cảm thấy tò mò về thần y Lâm. Cuối cùng thì hôm nay họ cũng đã được gặp người thật rồi. Ai cũng tỏ ra cảm khái. 

“Đúng là công tử đích thực rồi, không khác gì một viên ngọc sáng cả", mấy cô gái kêu lên, cứ nhìn chăm chăm Lâm Chính, không thể dời mắt khỏi anh. 

Rất nhiều người cũng thầm đồng tình. Một soái ca thế này thì đến ngay cả nhiều minh tinh cũng không sánh bằng. Các cô gái cảm giác như trái tim đang nở hoa. 

Chỉ có điều, dù anh có đẹp như ngọc nhưng cũng lại là kẻ đối đầu với Kỳ Dược Phòng. Thật bi thương. 

“Thần y Lâm đại giá tới Kỳ Dược Phòng chúng tôi không biết có chuyện gì nhỉ?”, Phùng Thạch nheo mắt cười. 

“Đã biết còn hỏi”, Mã Hải tức lắm, bước lên đáp lại. 

Thần y Lâm ngăn ông ta lại, thản nhiên nói với Phùng Thạch: “Tôi tới để hỏi về việc liên quan tới Long Thủ”. 

“Ồ…Liên quan tới chuyện đó, thật đáng buồn…Hầy…tôi vốn định đích thân tới nói chuyện rõ ràng với Huyền Y Phái, nhưng do tôi nhiều việc quá nên quên mất. Có điều thần y Lâm cũng đừng vội, cậu tới thì tôi cũng nói thẳng nhé. Mọi việc có trình tự cả. Ông Long Thủ xảy ra chuyện ở chỗ chúng tôi thì nhất định chúng tôi sẽ có bồi thường thỏa đáng. Cần xin lỗi chúng tôi sẽ xin lỗi, cần bôi thường bao nhiêu chúng tôi sẽ bồi thường từng đó”, Phùng Thạch vội vàng nói. 

“Đền tiền? Xin lỗi? Ý của ông là gì?”, Lâm Chính chau mày. 

“Haizz, thần y Lâm, cậu không biết diễn biến của sự việc mà. Thực ra…tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn”. 

“Ngoài ý muốn cái cục shit ấy, rõ ràng các người hại chết Long Thủ mà còn nói là ngoài ý muốn à?”, Mã Hải điên máu. 

“Chủ tịch Mã, ông cũng là người có địa vị nên chắc là biết phải chịu trách nhiệm với lời nói
của mình chứ nhỉ. Chúng tôi hại chết Long Thủ sao? Ông có chứng cứ không? Hay là ông tận mắt nhìn thấy?”, Phùng Thạch hỏi ngược lại. 

Mã Hải á khẩu. 

Phùng Thạch lắc đầu: “Thực ra chuyện là thế này. Ông Long Thủ tới chỗ Kỳ Dược Phòng chúng tôi, nói là muốn thương lượng về chuyện hiểu lầm và xung đột xảy ra gần đây giữa hai bên. Tôi luôn giữ thái độ bằng hữu với Huyền Y Phái và nói chuyện với Long Thủ. Long Thủ cũng hiểu ý của tôi. Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ. Chỉ có điều giữa chừng một học sinh đột nhiên chạy vào mang theo sản phẩm thử nghiệm của cậu ta, bảo là để tôi xem. Lúc đó tôi cũng không hề từ chối. Đột nhiên số thuốc thử nghiệm phát nổ. Một lượng lớn thuốc độc hất vào người Long Thủ mới khiến ông ấy gặp nạn. Hiện tại học sinh đó cũng bị thương nặng đang nhập viện. Nếu mọi người không tin thì tôi sẽ dẫn mọi người đi xem. Tôi thấy mọi chuyện đều nằm ngoài ý muốn, mặc dù không ai mong như vậy cả nhưng tôi hi vọng không vì chuyện này mà gây tổn hại đến mối quan hệ của hai bên”. 

Phùng Thạch thản nhiên đáp lại. Dứt lời, Mã Hải tức tới mức bốc khỏi, mặt đỏ linh căng. 

“Nói dối, đặt điều! Các người nói thế mà không biết ngượng à. Đến con nít nó cũng không tin. Phùng Thạch, các người đừng hòng lừa gạt chúng tôi”, Mã Hải kích động nói. 

“Các người không tin thì tôi cũng hết cách. Dù sao thì cũng đã báo cảnh sát rồi. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi”, Phùng Thạch điềm đạm nói, chẳng có vẻ gì là quan tâm hay lo lắng. 

“Ông…”, Mã Hải hận lắm, chỉ muốn lao lên đập cho Phùng Thạch một trận. 

Nhưng lúc này, Lâm Chính đã lên tiếng: “Phùng Thạch, đừng nói linh tinh nữa, thẳng thắng chút đi”. 

“Ồ!”, Phùng Thạch nhìn anh. 

Lâm Chính đưa tay lên: “Tôi cho các người một ngày”. 

“Thần y Lâm muốn làm gì?”, Phùng Thạch cười. 

“Trong một ngày, giao một bông Hà Linh Hoa cho tôi, sau đó có một câu trả lời thỏa đáng cho mọi chuyện, thì tôi sẽ không so đo nữa”, Lâm Chính nói. 

“Ha ha…” 

Đám đông bật cười ha hả. Những giảng sư đứng xung quanh cũng cười lạnh lùng: “Thần y Lâm, cậu còn nợ Kỳ Dược Phòng chúng tôi một bông Hà Linh Hoa đấy! Còn mặt dày đòi một bông nữa sao?” 

“Long Thủ chết là đã hết nợ rồi”. 

“Đâu phải anh nói thì sẽ tính đâu”, Tây Nhu Thiến hừ giọng. 

“Đúng vậy, anh tưởng mình là ai? Cũng không nhìn lại bản thân xem”, người khác phụ họa theo. 

Tất cả đều đối đầu với Lâm Chính. Lâm Chính dường như không muốn nói nhiều. Anh chỉ quay người đi ra xe, đồng thời nói vọng lại: “Sau một ngày, tôi hi vọng Kỳ Dược Phòng sẽ đưa hoa tới Huyền Y Phái. Biết chưa?” 

“Nếu chúng tôi không đưa thì sao?”, Phùng Thạch mỉm cười hỏi lại. 

Lâm Chính dừng bước. Anh không hề quay đầu lại, chỉ suy nghĩ rồi nói. 

“Nếu không đưa thì tôi sẽ khiến Kỳ Dược Phòng biến mất luôn đấy”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện