Con người Lâm Chính rất nhỏ nhen, có lúc thì hẹp hòi, huống hồ Sóc Phương không có ý tốt.
Nếu Tô Nhu thật sự đồng ý với Sóc Phương, với thực lực của Sóc Phương, muốn đưa Tô Nhu lên giường không phải dễ như trở bàn tay sao?
Làm sao Tô Nhu có thể đấu lại loại người như Sóc Phương?
Mặc dù hai người đã hẹn thời gian ly hôn, nhưng bây giờ còn chưa ly hôn, Lâm Chính không thể nhẫn nhịn.
Sau khi ly hôn, Tô Nhu thích thế nào thì tùy, không liên quan đến anh. Nhưng khi chưa ly hôn, mọi hành động của Tô Nhu đều đại diện cho anh!
Nghe Lâm Chính bày tỏ thái độ, Tô Nhu hơi sửng sốt.
Cô ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đôi môi đỏ hồng mím chặt, đôi mắt ửng đỏ tràn nước mắt.
“Anh gần như không chủ động nhắc tới chuyện ly hôn với em. Lúc trước nhắc tới đều là suy nghĩ cho em, lần này anh vì tức giận nên nói tới chuyện ly hôn, đúng không?”, Tô Nhu ngân ngấn nước mắt hỏi anh.
“Phải”, Lâm Chính nhắm mắt lại, nói.
“Lâm! Chính!”, Tô Nhu đột nhiên giậm chân, hét lên.
Người qua đường đều ghé mắt nhìn, nhưng cũng không quá để tâm, còn nghĩ là cặp đôi đang cãi nhau.
Lâm Chính mở mắt ra.
Lại thấy Tô Nhu đau khổ nói: “Anh nghĩ chỉ có anh chịu ấm ức sao? Anh nghĩ chỉ có anh có mặt mũi? Em cũng là người mà! Em cũng muốn trở nên vượt trội! Bây giờ có cơ hội bày ra trước mắt, em có thể không trân trọng hay sao?”.
Nói xong, lại thấy cô đưa tay lên, khản giọng hỏi: “Anh xem, đây là gì?”.
Lâm Chính hơi khó hiểu nhìn tay Tô Nhu, lại thấy trên tay cô trống trơn, không có gì cả.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên hiểu được gì đó, đồng tử dừng lại, vội vàng chụp lấy tay Tô Nhu, lấy một con dao nhỏ sắc bén giấu trong tay áo dán sát người của cô ra.
“Sao em lại giấu dao trong tay áo?”, Lâm Chính nhìn lưỡi dao còn dài hơn ngón tay đó, ngạc nhiên hỏi.
“Đây là em chuẩn bị cho buổi tiệc này”, Tô Nhu lau nước mắt, nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
“Lâm Chính, đừng tưởng chỉ có anh thông minh! Không có ai ngu đần hết, cũng không phải chỉ có anh nhìn thấu. Sóc Phương là khách hàng mà em từng tiếp xúc trước đây không lâu, Duyệt Nhan có hợp tác với công ty của anh ta. Vốn dĩ mấy loại hợp tác nhỏ này sẽ không phiền đến sếp lớn như anh ta, nhưng trong một hoạt động thương nghiệp nọ, Sóc Phương tình cờ gặp được em, cho nên mời em tham gia buổi tiệc này".
"Lâm Chính, em là người như thế nào anh còn không hiểu sao? Em từng gặp những người đàn ông có ý đồ với em nhiều hơn anh tưởng. Thật ra chỉ cần em muốn, em đã sớm bay cao bay xa, đâu đến nỗi sa sút như một con chó phải nhìn sắc mặt của người khác như hôm nay?".
"Nhưng em không phải kiểu phụ nữ đó, em chỉ dựa vào chính mình! Em sẽ nắm chắc mỗi một cơ hội, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Em không muốn vụt mất cơ hội lần này, cho nên em sẽ thử quay lại buổi tiệc, nói chuyện với Sóc Phương xem có thể tranh thủ cơ hội cho Duyệt Nhan hay không. Nếu anh ta đề ra yêu cầu vô lý, anh cảm thấy em sẽ đồng ý sao? Tô Nhu này là loại phụ nữ sẽ bán thân hay sao?”, Tô Nhu nghẹn ngào chất vấn.
Nếu cô muốn, cô đã trở thành vợ nhà giàu từ lâu, cần gì phải đợi đến hôm nay.
“Nhưng nếu anh ta sử dụng thủ đoạn hèn hạ ép buộc em thì sao? Em sẽ làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Em sẽ lấy con dao này ra!”, Tô Nhu cắn răng nói.
“Con dao này? E rằng không đối phó được Sóc Phương”, Lâm Chính nhìn lướt qua con dao mỏng manh kia, nhíu mày.
“Anh sai rồi, con dao đó không phải dùng để đối phó Sóc Phương”, Tô Nhu lắc đầu.
“Vậy thì để làm gì?”, Lâm Chính sửng sốt, hỏi.
“Là để bảo vệ sự trong trắng của em”, Tô Nhu rủ mắt, nói.
Vừa nghe thấy lời này, Lâm Chính đứng sững tại chỗ.
Ý của Tô Nhu là… tự sát!
Cô lại muốn tự bảo vệ sự trong sạch của mình?
“Em điên rồi?”, Lâm Chính hoàn hồn lại, vội nói.
“Em không điên!”, Tô Nhu trừng ngược lại anh.
Đôi mắt long lanh nước đó toàn ngập vẻ bất lực và đau khổ.
Lâm Chính sững sờ.
Anh không ngờ, Tô Nhu vì tìm kiếm một cơ hội mà lại lấy tính mạng của mình ra đánh cược…
Lúc này, Tô Nhu lấy một tờ hợp đồng từ trong túi xách bên hông ra, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, cả người lập tức đờ ra.
“Em… Em chuyển nhượng 10% cổ phần của Tập đoàn Duyệt Nhan
cho anh?”, Lâm Chính sửng sốt.
“Người làm ăn xưa nay không hề có tôn nghiêm gì đáng nói. Để có thể đạt thành nghiệp vụ, đàm phán được dự án, em phải cúi đầu khom lưng với người khác, miễn cưỡng tươi cười, làm một vài chuyện trái với mong muốn. Con người anh kiêu ngạo, làm ăn chắc chắn không được, dù sau này có mở y quán cũng sẽ khó mà lâu dài. Nếu có 10% cổ phần này, ít nhất có thể bảo đảm cho anh không đói chết. Nhưng trước khi Quốc tế Duyệt Nhan còn chưa đi lên, số cổ phần này cũng không được bao nhiêu tiền. Anh giữ lấy trước đi, qua vài năm nữa, có lẽ sẽ đủ”.
Lâm Chính cầm hợp đồng, im lặng một lúc, sau đó lại trả lại: “Anh không cần”.
“Anh cầm đi”.
“Em muốn lấy cái này ra để khuyên anh cho phép em đi khiêu vũ với Sóc Phương?”.
“Không, em đã quyết định không đi nữa”, Tô Nhu hít sâu một hơi, lau đi nước mắt bên khóe mắt: “Thật ra anh nói cũng có lý, em chỉ nghĩ về sự nghiệp mà không suy xét đến cảm nhận của anh. Anh là một người đàn ông, đương nhiên không thể chấp nhận vợ mình chung đụng với người đàn ông khác. Anh nói đúng, Thất Thanh đó… em không cần nữa”.
Lâm Chính ngẩn ngơ nhìn Tô Nhu.
Lần này, anh có vô vàn cảm xúc đan xen, tình cảm đối với người phụ nữ này cũng không nói rõ được…
“Tiểu Nhu, em yên tâm, Quốc tế Duyệt Nhan sẽ hùng mạnh. Nếu em thật sự muốn làm đại lý cho Thất Thanh đó, anh sẽ giúp em được như ý nguyện”, Lâm Chính hít sâu một hơi, nói.
“Đừng hứa hẹn với em nữa, nói khoác thì ai cũng biết. Nếu người khác nói câu này, có thể em còn để ý một chút, nhưng anh thì bỏ đi”, Tô Nhu khẽ giọng nói.
Mặc dù cô đã từ bỏ, nhưng sự mất mát trong mắt cô vẫn vô cùng rõ rệt.
Lâm Chính không nói.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, anh đợi ở đây, em sẽ lên đó tạm biệt Sóc Phương. Dù không muốn tiếp tục ở lại hội trường, nhưng ít nhất cũng phải chào một tiếng chứ? Dù sao trên danh nghĩa, em và anh ta cũng là đối tác, sẽ phải còn gặp mặt”.
“Được, vậy anh ở đây đợi em”.
“Em lên mấy phút rồi sẽ xuống!”.
Tô Nhu gật đầu, sửa sang đầu tóc, lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó vội vã chạy đến thang máy.
Lâm Chính nhìn chằm chằm thang máy mà Tô Nhu rời đi, trong mắt dâng lên sự sắc lạnh, siết chặt nắm đấm.
Chốc lát sau, anh lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
Trong thang máy, Tô Nhu cố gắng xoa hai mắt mình, xoa gò má, không muốn để người khác nhìn ra cô đã khóc.
Đợi đến khi ra khỏi thang máy, vào hội trường, trên mặt Tô Nhu đã tràn ngập nụ cười trở lại.
“Yo, cô Tô, cô quay về rồi à? Nào nào, cậu chủ đang ở bên kia! Cậu chủ, cô Tô đến rồi!”, một người cấp dưới của Sóc Phương tươi cười đón Tô Nhu đi về phía Sóc Phương.
Tô Nhu cũng chuẩn bị đến đó chào tạm biệt, nên không từ chối lòng nhiệt tình của người đó.
Lúc này, Sóc Phương đang nói chuyện với Smith.
Nhìn thấy Tô Nhu mặc áo dạ hội xinh đẹp động lòng người, Sóc Phương lại không khỏi giương lên nụ cười. Nhất là lúc này vành mắt Tô Nhu đỏ lên trông thật đáng thương, càng khiến đàn ông điên cuồng.
“Cô Tô, cuối cùng cô cũng quay lại rồi. Nào, tôi giới thiệu với cô, vị này là Smith. Anh Smith, đây là cô Tô mà tôi đã nói”, Sóc Phương mỉm cười nói.
Smith sáng mắt lên, lập tức đưa tay ra, cười nói: “Cô gái xinh đẹp, chào cô!”.
Nói xong thì định nắm cổ tay Tô Nhu hôn lịch sự.
Tô Nhu tỏ ra lúng túng, vô thức rụt tay về.
Sóc Phương nhíu mày, nhưng lại mỉm cười nói: “Cô Tô Nhu, không sao đâu, đây chỉ là lễ nghĩa cơ bản mà thôi”.
“Tôi không quen cho lắm”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, nói.
Lúc này, Smith ở bên lại giật mình, đột nhiên quay người nhìn Sóc Phương, hỏi: “Sóc, anh vừa nói cô gái này… tên gì?”.
“Cô Tô Nhu, anh Smith, có vấn đề gì sao?”, Sóc Phương kỳ quái hỏi.
Smith lập tức sững sờ, trợn tròn mắt nhìn anh ta: “Anh nói… cô ấy tên Tô Nhu?”.