Phản ứng của Smith khiến Sóc Phương càng cảm thấy khác thường.
“Anh Smith, anh nói gì cơ?”, Sóc Phương kỳ quái nhìn gã.
“Tôi hỏi anh vừa nãy anh nói gì? Anh… có phải anh đã đuổi anh Lâm Chính ra ngoài không?”, Smith trừng mắt nhìn anh ta, hỏi.
“Đúng vậy, sao thế? Lẽ nào anh Smith quen biết thằng vô dụng Lâm Chính kia sao?”, Sóc Phương hỏi, nhưng đáy mắt tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.
Anh ta vừa dứt lời, Smith bỗng nhiên như bị phát điên, túm lấy cổ áo Sóc Phương, gầm lên: “Ý anh là Lâm Chính từng đến đây… còn bị anh đuổi ra ngoài? Đúng không?”.
“Phải thì sao nào? Anh Smith, chỉ là một thằng vô dụng, sao anh phải kích động như vậy chứ?”, Sóc Phương hất tay Smith ra, lạnh lùng nói.
Smith ngớ người, nhìn Sóc Phương với ánh mắt không thể tin được, sau đó chỉ vào mũi anh ta chửi mắng.
“Anh… Đồ ngu xuẩn!”.
Dứt lời liền quay phắt đi, rời khỏi hội trường.
“Anh Smith! Anh Smith!”, Sóc Phương vội vàng đuổi theo.
Nhưng đối phương không thèm đếm xỉa, bước thẳng vào thang máy.
“Cậu chủ, có chuyện gì vậy? Anh Smith làm sao thế?”, một người của Sóc Phương bước tới, khó hiểu hỏi.
“Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”, Sóc Phương dừng bước, nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: “Lập tức đi điều tra về tên Lâm Chính này cho tôi, điều tra xem anh ta có quan hệ gì với anh Smith, có tin gì hãy báo ngay với tôi!”.
“Vâng, nhưng cậu chủ, triển lãm của chúng ta… có tiếp tục nữa không?”.
“Tiếp tục, đương nhiên là tiếp tục rồi, cho dù Smith đã đi mất thì ít nhất cũng sẽ không hủy triển lãm này chứ? Anh ta có thể tự vả mặt mình sao? Bảo người đi tìm anh ta, tôi ở lại đây chủ trì! Nói với anh ta là, dù có xảy ra chuyện gì, anh ta có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đáp ứng”, Sóc Phương lạnh lùng hừ một tiếng.
“Vâng”.
Người kia gật đầu rồi chạy đi.
Cùng lúc đó, thang máy đã đến tầng một.
Tô Nhu ôm mặt, nhanh chân bước ra.
Người đi đường đều ngoảnh sang nhìn.
Lâm Chính vẫn đứng ở ven đường hút thuốc chờ đợi.
Anh vẫy một chiếc taxi, đúng lúc đang chờ Tô Nhu thì thư ký cũng đã đến.
“Sao lâu thế?”, Lâm Chính dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn Tô Nhu đang cúi đầu bước tới.
“Gặp một khách hàng lớn nên nói mấy câu, chúng ta về thôi”, Tô Nhu vội vàng đáp, rồi định chui vào taxi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng lại.
“Anh làm gì vậy?”, Tô Nhu hơi sửng sốt.
“Em làm sao thế?”, Lâm Chính ngoảnh sang nhìn một nửa khuôn mặt Tô Nhu đang ôm.
“Không… không có gì”, Tô Nhu quay mặt đi, có chút hoảng loạn đáp.
“Quay mặt lại đây”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Lâm Chính, mau lên xe đi, chúng ta về thôi”, Tô Nhu vội vàng kêu lên.
Nhưng còn chưa nói xong, Lâm Chính đã kéo cô lại.
Tô Nhu trở tay không kịp, ngã vào lòng Lâm Chính, bàn tay đang ôm mặt cũng bất giác buông ra để túm lấy áo anh.
Lâm Chính nhìn cô chăm chú, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Chỉ thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Nhu là một dấu bàn tay đỏ tươi rõ mồn một.
“Đừng nhìn nữa”, Tô Nhu vội vàng quay mặt đi, mím môi, nhỏ giọng nói: “Em đã từ chối yêu cầu của Sóc Phương, sau này chắc là cũng sẽ không liên lạc với anh ta, anh không cần nói những lời thừa thãi nữa đâu, mau về thôi”.
Nói xong, cô liền lên xe taxi, ngồi ở hàng ghế sau.
Thư ký nhìn thấy khuôn mặt của Tô Nhu thì vô cùng đau lòng, gần như muốn khóc.
Lâm Chính đứng ngoài xe taxi, yên lặng nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt bị đánh của Tô Nhu, mãi chưa lên xe.
“Lâm Chính, anh còn không lên xe đi?”, Tô Nhu gọi anh.
“Em về trước đi”,
Lâm Chính nặn ra một nụ cười, đáp: “Anh đến hiệu thuốc mua thuốc bôi cho em, nếu không chắc nó sẽ sưng vù lên mất”.
“Thật sao?”, Tô Nhu bị dọa cho biến sắc, nếu mặt cô sưng lên như đầu heo thì còn gặp người kiểu gì, liền vội vàng nói: “Nếu vậy thì anh đi nhanh về nhanh, nhớ là phải mua loại thuốc tiêu sưng tốt nhất, phải có hiệu quả ngay, biết chưa?”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Lúc này xe taxi mới lăn bánh.
Lâm Chính bình thản nhìn chiếc xe rời đi, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết chắc chắn có liên quan đến Sóc Phương…
Đúng lúc này…
Điện thoại của anh rung lên.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, ấn vào nút nghe.
“Thầy không sao chứ?”, bên kia điện thoại là một giọng nữ êm tai, chính là giọng nói của Anna.
“Tôi vẫn ứng phó được, nhưng vợ tôi chắc là không được thuận lợi lắm, cô ấy vừa khóc vừa chạy ra, hơn nữa trên mặt còn có một dấu tay, tôi nghĩ rất có khả năng là do Sóc Phương làm”, giọng nói của Lâm Chính không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
“Sao lại như vậy chứ? Tên Sóc Phương này đúng là không có phong độ gì cả, một cô gái dịu dàng xinh đẹp mà hắn cũng ra tay đánh được, hắn không xứng làm đàn ông”, Anna kêu lên kinh ngạc.
“Được rồi Anna, tôi phải đi xử lý chuyện này, nếu không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Khoan đã thầy, Smith muốn gọi điện thoại cho thầy, anh ta không dám mạo muội gọi cho thầy nên hỏi tôi. Anh ta có thể xin số điện thoại của thầy rồi gọi cho thầy không?”, Anna dè dặt hỏi.
Lâm Chính chần chừ một lát, bình thản đáp: “Tôi đang ở dưới tầng một, không cần gọi điện thoại đâu, bảo anh ta xuống gặp tôi, tôi mặc vest đen, đang cầm điện thoại”.
“Vâng thầy, xin thầy chờ một lát, tôi sẽ bảo Smith tới gặp thầy ngay”, Anna vội vàng nói rồi tắt điện thoại.
Khoảng mấy phút sau, Smith tóc vàng mắt xanh vội vàng chạy ra khỏi cửa khách sạn.
Đằng sau anh ta là mấy người của Sóc Phương.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, rồi bước tới bốt điện thoại ở bên cạnh, nhón châm bạc ra, đâm một cái vào cổ mình, thay đổi dung mạo, sau đó đứng chờ ở ven đường.
Smith nhanh chóng phát hiện ra anh, rồi chạy ngay tới.
“Xin hỏi anh là thầy Lâm sao?”, Smith kích động hỏi đầy cung kính.
“Là tôi đây”, Lâm Chính gật đầu.
“Tốt quá, thầy Lâm, cuối cùng tôi cũng gặp được anh rồi”, Smith lệ nóng quanh tròng, dáng vẻ như gặp được vĩ nhân, định chìa tay ra bắt tay với Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không chìa tay ra, mà lên tiếng hỏi: “Triển lãm gì đó này là do anh tổ chức sao?”.
“Đúng… đúng vậy… Thầy Lâm, tôi đã biết đại khái sự việc rồi, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng”, Smith vội nói.
“Cái đó thì khỏi đi, tôi chỉ muốn biết vợ tôi bị ai đánh”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh vừa dứt lời, Smith như ngừng thở, khuôn mặt tỏ vẻ hoảng hốt, lập tức im bặt.