Ư! Cổ của Sóc Phương bị Lâm Chính siết chặt tới mức không thể thở nổi. Sức mạnh kinh hồn khiến cổ của anh ta như bị biến dạng.
Thật đáng sợ! Nếu cứ tiếp tục như thế này Sóc Phương e rằng Lâm Chính sẽ gi3t chết mình mất. Smith đang núp ở một góc hét lên điên dại, run cầm cập. Anh ta chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng này.
Tiểu Cụ gào lên: “Mau, mau cứu cậu chủ. Nếu cậu chủ có chuyện gì thì tất cả xong đời đấy”.
Đám vệ sĩ nghe thấy vậy bèn lập tức lao về phía Lâm Chính. Chỉ đáng tiếc Lâm Chính không có ý định nương tay. Anh kiểm soát Sóc Phương, tay còn lại giơ lên định phá hủy khí mạch của anh ta. Anh định sẽ chiệt tiêu Sóc Phương.
Thế nhưng Sóc Phương cũng không chịu khuất phục. Người được coi là hạt giống thì đương nhiên công phu cũng không phải hạng xoàng.
Sóc Phương dồn toàn lực, hay tay đấm mạnh vào ngực Lâm Chính, rồi bàn tay xòe ra như vuốt chim ưng cào mạnh, ghim chặt lên người anh.
Toàn bộ huyệt vị của Lâm Chính bị tấn công, thậm chí thần kinh nội thể cũng bị ảnh hưởng. Điều đó khiến tay của Lâm Chính phải nới lỏng. Sóc Phương nhân cơ hội đạp chân vào người Lâm Chính.
Hai bên lập tức tách ra. Lâm Chính lùi lại vài bước, đứng vững lại. Sóc Phương thì lăn mất mấy vòng, ho khù khụ và đứng lên.
Cổ anh ta hằn đỏ vết bàn tay. Anh ta cảm thấy sợ hãi, mặt tím ngắt. Vùng ngực của Lâm Chính cũng hằn vết giày. Anh phủi áo, tiếp tục bước về phía Sóc Phương.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi. Thần y Lâm, tốc độ và sức mạnh của anh đúng là xuất thần. Chỉ đáng tiếc, chiêu pháp của anh tệ quá, giống như học sinh mới nhập môn vậy. Người có võ mà chỉ có sức mạnh thể xác và tốc độ, không có kỹ thuật thì chỉ là một sự thất bại mà thôi!”
Sóc Phương mỉm cười, ánh mắt hằm hằm sát khí. Anh ta không hề né tránh, cứ thế lao về phía Lâm Chính. Lâm Chính lập tức tung quyền đánh. Sóc Phương giơ hai tay lên bổ xuống cánh tay của Lâm Chính.
Lâm Chính quét cánh tay của mình trong không gian. Sóc Phương bổ thẳng xuống tay anh.
Rầm!
Rầm!
Âm thanh nặng nề vang lên. Lâm Chính phát lực ở đâu thì Sóc Phương sẽ tấn công mạnh vào vị trí yếu hơn của anh. Anh ta tấn công vào nhược điểm của Lâm Chính.
Lần nào anh ta cũng có thể hóa giải được chiêu thức của Lâm Chính. Lâm Chính hừ giọng, tung ra chiêu thức trước đó đã được học từ Sùng Tông Giáo.
“Độc Huyền Quyền!”
Anh hô lên, chiêu thức biến đổi, hướng tấn công cũng không còn lộn xộn như trước đó nữa mà có tiết tấu, có quy luật.
Hai bên đánh qua đánh lại, giao đấu liên hồi. HIện trường trở nên hỗ loạn, bàn ghế, đèn tủ đều bị vỡ nát.
Đám vệ sĩ lao lên nhưng không biết phải làm gì vì sợ lại gây rắc rối cho Sóc Phương.
Chỉ mới vài hồi mà Sóc Phương đã cảm thấy có cái gì đó không ổn. Anh ta phát hiện ra, chiêu thức của Lâm Chính mặc dù hơi vụng về giúp không ít lần anh ta chiếm thế thượng phong. Thế nhưng dù anh ta có tấn công ngược lại thế nào thì cũng không có tác dụng gì với Lâm Chính.
Chưởng đánh hay quyền đánh của anh ta dường như không thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Lâm Chính. Cứ như anh ta đang đánh vào một bịch bông vậy.
Điều càng khiến Sóc Phương kinh ngạc hơn đó là sau một loạt đợt giao đấu thì hơi thở của Lâm Chính không hề bị xáo trộn mà ngược lại bắt đầu sung sức hơn.
Đây chính là y võ sao? Sóc Phương chau mày. Nếu tiếp tục, thể lực giảm sút, tốc độ và sức mạnh cũng bị giới hạn, thần y Lâm mà xoay chuyển được cục diện thì anh ta sẽ bị đánh bại mất.
Mà nếu anh ta bị rơi vào tay Lâm Chính thì đúng là xong đời.
Nghĩ tới đây, Sóc Phương không còn do dự nữa. Anh ta hét lên: “Súng!"
“Vâng, cậu chủ!”, Tiểu Cụ đáp lại, tiếp tục hét lên với đám vệ sĩ: “Toàn bộ rút súng ra”
“Rõ!”, đám vệ sĩ đồng loạt rút súng ra. Nòng súng đen xì chĩa thẳng về phía Lâm Chính.
“Nã đạn! Hậu quả tôi chịu trách nhiệm”.
Sóc Phương hét lên, tiếp tục đứng giãn ra khỏi Lâm Chính. Lâm Chính đanh mắt, quay qua nhìn quầy bar ở bên cạnh.
Pằng! Pằng!
Súng đạn khủng khiếp nổ tung không gian. Đạn nã vào quầy bar, bắn vỡ vụn toàn bộ ly rượu và chai lọ.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
“Sóc Phương, anh không được làm hại thầy Lâm. Không được!”
Smith bụm tai, co rúm người và hét lên. Nhưng lúc này chẳng ai thèm để tâm đến gã.
“Ha ha, thần y Lâm. Y võ của anh dù lợi hại đến đâu thì có thể so được với súng đạn không? Cuối cùng thì anh cũng chỉ là một con người mà thôi. Giờ không phải thời đại võ hiệp nữa. Con người không thể đấu lại được khoa học công nghệ đâu”, Sóc Phương mỉm cười nói.
“Vậy thì anh nhầm rồi”, Lâm Chính từ sau quầy bar đáp lại.
“Anh nói tôi sai sao? Vậy tại sao anh phải trốn?”, Sóc Phương lắc đầu cười chế nhạo.
“Nếu đã vậy thì tôi không trốn nữa”, Lâm Chính đứng dậy, bước ra.
Tiểu Cụ sững sờ. Đám vệ sĩ cũng đơ người. Chỉ có Sóc Phương là độc ác. Anh ta nheo mắt: “Còn đứng ngây ra làm gì? Nổ súng!”
“Vâng, cậu chủ!”
Đám vệ sĩ nghiến răng, bóp cò, bắn thẳng về phía Lâm Chính. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên vung tay.
Vụt vụt vụt…Một lượng lớn châm bạc được phóng ra từ tay anh về phía đám vệ sĩ. Thế nhưng số kim châm này đột nhiên nổ giữa không trung như là pháo hoa.
Bùm! Bùm…
Tiếng nổ rền vang trong không gian. Giữa Lâm Chính và đám vệ sĩ là một màn pháo hoa vô cùng kỳ lạ.
Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn đó là những viên đạn đã được b ắn ra không hề chạm tới người Lâm Chính.
Đám vệ sĩ trố mắt. Tiểu Cụ như hóa đá.
“Chuyện gì thế này?”, Sóc Phương bàng hoàng.
“Nổ súng! Tiếp tục nổ súng”, Tiểu Cụ gầm lên.
Đám vệ sĩ điên cuồng bóp cò. Cuối cùng…
Cạch…Âm thanh quỷ dị vang lên. Tất cả các đầu súng không còn bắ n ra được đạn nữa. Tất cả đạn đã bị bắn hết rồi.
“Cái gì?”
Sóc Phương kinh hãi nhìn Lâm Chính, đột nhiên anh ta ý thức được điều gì đó bèn quay lại nhìn thì thấy dưới đất toàn là châm bạc bị cong queo và những viện đạn còn đang nóng bỏng tay.
“Anh ta dùng châm…để chống lại đạn sao?”, Sóc Phương thất thanh.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính lại vung tay. Châm bạc lại được phóng ra.
Vụt vụt…
Cả đám vệ sĩ đều bị châm bạc ghim chúng, tất cả như bị đứng hình. Sóc Phương đanh mắt. Lâm Chính quay người, đi về phía anh ta.
“Giờ thì không còn ai có thể giúp được anh nữa rồi”.
Sóc Phương tối sầm mặt. Anh ta nào ngờ Lâm Chính lại khủng khiếp tới mức này. Sóc Phương hít một hơi thật sâu, sẵn sàng trong tư thế chiến đấu. Nhưng đúng lúc này Lâm Chính chỉ châm một cây kim lên người mình.
“Không đùa với anh nữa, đánh nhanh thắng nhanh vậy. Vợ tôi còn đang đợi tôi nữa”.
“Anh nói gì?”, Sóc Phương bàng hoàng.