Sự nhún nhường của Sóc Phương làm Lâm Chính trở tay không kịp.
Anh liếc nhìn bộ dang thê thảm của Sóc Phương, cũng hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Nếu anh đã biết lỗi, tôi cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng hi vọng anh có thể nhớ bài học ngày hôm nay, đừng chọc vào tôi nữa. Nếu không, lần sau anh còn thua dưới tay tôi, lúc đó đừng trách tôi vô tình”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Thần y Lâm yên tâm, sau này Sóc Phương không dám đối địch với anh nữa, không dám nữa!”, Sóc Phương quỳ dưới đất, còn dập đầu với Lâm Chính.
“Tự sống cho tốt!”, Lâm Chính nói, sau đó rời đi.
“Thần y Lâm, xin hãy dừng bước”, Sóc Phương hô lên.
“Còn có chuyện gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Sóc Phương tài nghệ không bằng, thất bại thảm hại dưới tay thần y Lâm. Theo quy tắc, Thiên Kiêu Lệnh trong tay Sóc Phương phải giao cho anh, anh sẽ trở thành thiên kiêu mới! Đồng thời có thể nhờ vào Thiên Kiêu Lệnh đến đại hội chứng thực thân phận! Có được lệnh bài này thì có thể có được thân phận hạt giống, anh sẽ có được nhiều lợi ích”, Sóc Phương lấy một lệnh bài bằng ngọc nạm vàng, dâng cao bằng hai tay.
Lâm Chính tò mò nhìn lệnh bài đó, lại thấy trên lệnh bài có đánh dấu một con số.
“Hai mươi?”.
“Đó là thứ hạng!”, Sóc Phương nhỏ giọng nói: “Tôi xếp hạng thứ hai mươi trên bảng thiên kiêu”.
“Bảng thiên kiêu là cái gì?”.
“Chính là bảng xếp hạng hạt giống ở đại hội. Đại hội có tổng cộng hai mươi tuyển thủ hạt giống. Trong đa số các cuộc sàng lọc của đại hội, hai mươi người này sẽ đến muộn hơn, tiến thẳng vào khu khảo nghiệm chủ chốt, cũng xem như một phúc lợi. Đương nhiên, điều kiện là thần y Lâm phải mang theo lệnh bài này đi chứng nhận thân phận hạt giống”, Sóc Phương trả lời.
“Nói vậy là có lệnh bài này cũng sẽ có tư cách tham gia đại hội?”, Lâm Chính hỏi.
“Phải, thế gia Tư Mã chúng tôi cũng nhờ lệnh bài này mà có tư cách tham gia đại hội. Bây giờ tôi thất bại dưới tay thần y Lâm, theo quy tắc của bảng thiên kiêu, tôi phải giao lệnh bài này cho anh, xin thần y Lâm nhận lấy”, Sóc Phương nói.
“Thế à?”.
Lâm Chính nhíu mày, tầm mắt dừng nơi lệnh bài, cuối cùng vẫn đưa tay chụp lấy lệnh bài.
Nhưng ngay khi anh vừa cầm lấy lệnh bài bằng ngọc khảm vàng ấy, Sóc Phương đột nhiên lấy một khẩu súng bỏ túi từ trong ống tay áo ra, không hề do dự bắn về phía Lâm Chính.
Ở khoảng cách gần như vậy, dù Lâm Chính có bản lĩnh lớn đến mấy cũng không thể tránh khỏi đạn, càng không kịp dùng châm bạc chắn đạn.
Pằng!
Tiếng súng vang lên.
Đạn nháy mắt găm vào ngực Lâm Chính, máu bắn tung tóe.
Lâm Chính liên tục lùi về sau.
Nhưng Sóc Phương vẫn không dừng lại, mà điên cuồng bóp cò.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Lại bốn tiếng súng vang lên.
Bốn viên đạn như rắn độc xảo quyệt bắn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đã phản ứng lại, vội vàng né tránh.
Tuy nhiên, dù anh đã phản ứng cực kỳ nhanh, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi, lại có hai viên đạn bắn vào bụng.
Lâm Chính ngã rầm xuống đất, áo vest trước ngực bị máu nhuộm đỏ.
“Chúa ơi…”, Smith kinh hãi, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đáng sợ đó.
Tiểu Cụ và các vệ sĩ khác cũng ngây ra.
Tình thế xoay chuyển như vậy khiến người ta không thể ngờ được.
“Ha ha ha ha…”.
Sóc Phương đã cười thành tiếng, điên cuồng bò dậy từ dưới đất.
Lâm Chính nhanh chóng rút châm từ trên vai xuống đâm vào tim, lại nhanh chóng điểm vài huyệt quan trọng, sau đó mới đứng dậy.
“Thần y Lâm, hình như anh hơi ngu xuẩn, hơi ngây thơ rồi! Tôi chỉ mới dập đầu hạ mình với anh, mà anh đã buông lỏng cảnh giác? Đúng là buồn cười”, Sóc Phương lắc đầu cười khẽ, súng bỏ túi đã không còn đạn, nếu không, có lẽ anh ta vẫn sẽ không do dự bắn vào Lâm Chính.
“Tôi cứ ngỡ là anh biết nhún nhường, không ngờ anh không phải nhún nhường mà là một con rắn độc!”, Lâm Chính ho khan hai tiếng, miệng nôn ra máu, nói.
“Rắn độc? Chưa ai đánh giá tôi như vậy, có lẽ chưa có ai dồn tôi đến bước đường
này… Thần y Lâm, anh nên cảm thấy tự hào, thực lực của anh đúng là khiến tôi khâm phục. Đáng tiếc, anh đã thất bại dưới tay tôi. Để giữ thể diện cho tôi, khiến người đời không biết được tôi từng quỳ trước người khác, tự tát tai, cầu xin tha thứ, tôi phải giết anh giữ kín bí mật này, anh có hiểu không?”.
Dứt lời, Sóc Phương đi về phía vệ sĩ bị điểm huyệt, dự định lấy súng trong tay người đó để giết Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại liên tục lắc đầu: “Sóc Phương, tôi phải thừa nhận là tôi sơ ý, nhưng… tôi chưa thua”.
“Anh có ý gì?”, Sóc Phương nhíu mày.
Lâm Chính không nói.
Lúc này, dường như Sóc Phương ý thức được điều gì, vội vàng cất bước chạy về phía vệ sĩ đó, thò tay tới định lấy súng.
Vào giờ phút nghìn cân treo sợi tóc, một cây châm bạc đột nhiên phóng tới, nhanh chóng c ắm vào tay Sóc Phương.
“Á!”.
Sóc Phương kêu lên xé ruột xé gan, ngay sau đó rút cây châm bạc trên mu bàn tay ra.
Nhưng khi anh ta vừa rút châm bạc.
“Á!”.
Tiếng la thảm thiết của Sóc Phương càng dữ dội hơn, hơn nữa bàn tay đã rút châm buông thõng xuống dưới, hoàn toàn mất đi cảm giác.
Đó là công hiệu từ cây châm bạc của Lâm Chính.
Sóc Phương hoàn toàn không xem lại, mặt mày dữ tợn, giơ cánh tay kia định với lấy cây súng.
Nhưng lần này, thứ ngăn cản anh ta không phải châm bạc, mà là… một bàn tay!
Bộp!
Tiếng động to rõ vang lên.
Cổ tay của Sóc Phương lại bị chụp lấy lần nữa.
Người chụp cổ tay anh ta chính là Lâm Chính!
Cảnh tượng này giống hệt như lúc Sóc Phương muốn nắm lấy tay Tô Nhu hôn tay theo phép lịch sự.
Đồng tử của Sóc Phương thu hẹp, cơ thể run bắn, gian nan ngẩng đầu lên. Lại thấy Lâm Chính đang yên tĩnh đứng trước mặt anh ta, thản nhiên nhìn anh ta.
“Sao… có thể? Vì sao anh còn có thể cử động? Không phải anh… anh đã trúng ba viên đạn rồi sao?”, Sóc Phương há miệng, lắp bắp.
“Phải, chỉ là ba viên đạn đó không bắn trúng chỗ hiểm yếu của tôi, hơn nữa tôi là y võ, cũng hiểu y thuật. Trừ khi tim tôi dừng đập, nếu không, mãi mãi đừng nên mất cảnh giác với tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó dùng sức.
Sức mạnh dồi dào giáng xuống.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“Á!”.
Sóc Phương lại kêu lên thảm thiết, nhìn thấy cổ tay của mình đã biến dạng, tay kia thì phế.
Lâm Chính khẽ dùng sức.
Sóc Phương bị đẩy ngã ra đất, anh ta vừa ôm cánh tay kêu la, vừa lết người ra sau, vẻ mặt đầy sự đau khổ và tuyệt vọng.
Tiểu Cụ ở bên kia đã quay người đi, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Hắn biết, hắn không thể ở lại đây nữa.
“Tiểu Cụ, tốt lắm, cậu mau chạy đi! “Chỉ cần cậu chạy được, tôi sẽ không có chuyện gì!”, Sóc Phương lớn tiếng hét, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng.
“Muốn dùng thế gia Tư Mã uy hiếp tôi?”, Lâm Chính hỏi.
“Nếu anh động vào tôi, gia tộc tôi chắc chắn sẽ bất chấp tất cả, điên cuồng trả thù anh! Thần y Lâm, tốt nhất anh đừng động vào tôi! Nếu không, anh sẽ phải hối hận!”, Sóc Phương nghiến răng nghiến lợi hét lên.