Mọi người đều ngớ ra.
Ai có thể ngờ được đạo diễn Đổng lại nói ra những lời như vậy chứ?
Ba ly?
Đây là muốn Tô Dư gục luôn tại chỗ sao?
Phải biết rằng mấy cô gái này đều không biết uống rượu, nếu chỉ uống bia thì hoàn toàn không vấn đề gì.
Nhưng uống một lúc ba ly rượu Tây nồng độ cao như thế này thì chẳng phải sẽ hôn mê ngay lập tức sao?
Tô Dư tay cầm ly rượu, ngây ra nhìn đạo diễn Đổng.
Ba cô gái còn lại cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Lâm Chính đanh mặt lại, đang định lên tiếng, thì một bàn tay kéo lấy ống tay áo anh.
Chính là tay của Tô Dư.
Cô ta lén nháy mắt với Lâm Chính, trong ánh mắt đó tỏ rõ ý van nài.
Lâm Chính thấy vậy cũng không nói gì nữa.
“Ba ly? Đạo diễn Đổng, việc này… việc này liệu có… Tôi thực sự không biết uống rượu mà”, Tô Dư tỏ vẻ khó xử nói với đạo diễn Đổng.
“Tô Dư, tôi đã nể mặt cô lắm rồi, cô tưởng tôi không tìm được người uống rượu với tôi sao? Chỉ cần tôi muốn, một cuộc điện thoại thôi là chỗ này sẽ chật cứng những sinh viên trẻ trung như cô, cô có tin không hả?”, đạo diễn Đổng hừ lạnh.
“Nhưng… đạo diễn Đổng…”
“Cô không uống? Vậy thì bộ phim này… chúng ta phải gác lại vậy!”, ông ta lại đế thêm một câu.
Hàm ý đã vô cùng rõ ràng.
Câu nói này cũng đã đánh thẳng vào điểm yếu của Tô Dư.
Cô ta đang rất nóng lòng muốn có được vai diễn này.
Chuyên ngành cô ta học có liên quan đến diễn xuất.
Tuy đại học Giang Thành không phải là trường đại học loại hai, nhưng khoa diễn xuất thực sự không dám tâng bốc. Hầu hết sinh viên sau khi tốt nghiệp hoặc là đổi ngành hoặc là làm việc ở tầng lớp thấp. Có thể lọt vào mắt xanh của đạo diễn nổi tiếng như đạo diễn Đổng thì đúng là phúc tu ba kiếp.
Bây giờ nhà họ Tô đã sa sút, nhất là sau khi công ty đóng cửa, thì Tô Dư cũng phải lo kiếm kế sinh nhai.
Nếu như có thể dựa vào vai diễn này mà có chút danh tiếng, sau đó tiến quân vào giới giải trí, trở thành ngôi sao, thì Tô Dư cũng coi như hoàn toàn đổi đời.
Cơ hội chỉ có một lần.
Cứ uống đi… cùng lắm là say khướt trở về.
Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tô Dư quyết định đánh liều.
Đúng lúc này thì Tào Tiểu Kiều đứng lên, Tào Tiểu Kiều có quan hệ rất thân thiết với Tô Dư, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, vội vàng cười nói.
“Đạo diễn Đổng, hay là thế này đi… Ba ly rượu này bốn người chúng tôi sẽ chia nhau uống, nếu không một mình Tiểu Dư uống ba ly, cậu ấy mà say khướt thì ăn làm sao được bữa cơm này nữa?”.
Tô Dư có chút cảm động.
Nhưng ngay sau đó, đạo diễn Đổng lại hừ một tiếng.
“Cô tưởng đây là chuyện của mỗi cô ta sao? Cô ta uống xong, mỗi người các cô cũng phải uống ba ly cho tôi, uống xong thì ngồi xuống ăn cơm với tôi!”.
“Cái gì?”.
Cả bốn cô gái đều sửng sốt.
“Đạo diễn Đổng, việc này…”, Tào Tiểu Kiều cuống lên.
“Thế nào? Không uống hả?”, đạo diễn Đổng nhíu mày.
Sắc mặt Tào Tiểu Kiều vô cùng khó coi.
“Tiểu Kiều, thực ra đạo diễn Đổng nói đúng, chuyện của Lâm Chính là chúng ta không đúng, chúng ta nên tự phạt ba ly. Thái Yến, cậu nói xem có phải không?”, Chu Viên Viên cười nói.
“Ừ… ừ…”, Thái Yến khó khăn gật đầu, cố nặn ra một nụ cười.
“Nào, chúng ta cùng mời đạo diễn Đổng, ba ly thì ba ly. Tuy rượu này có mùi nồng nhưng thực ra không mạnh, ba ly không say được đâu”, Chu Viên Viên nói đầy hào sảng, rồi đổ luôn một ly vào bụng.
“Tốt!”.
Ba người còn lại lập tức vỗ tay khen hay.
Đạo diễn Đổng cũng nhếch môi, nhìn Chu Viên Viên khẽ gật đầu, ánh mắt kia lướt qua người cô ta, nhưng có vẻ không hứng thú lắm.
Có Chu Viên Viên dẫn đầu, ba cô gái còn lại cũng không thể từ chối được.
Tô Dư cắn răng, đang định uống thì Lâm Chính lại lên tiếng.
“Tiểu Dư, uống được thì uống, không uống được thì thôi, đừng để bị say, về với tôi sớm chút”.
Câu nói này lại khiến mọi người bất mãn.
“Anh không hiểu tiếng người à? Anh là cái thá gì chứ? Chỗ này đến lượt anh lên tiếng sao?”, Chu Viên Viên uống một ly rượu xong cũng nổi cáu, trừng mắt mắng Lâm Chính.
“Các cô uống thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng tôi không cho phép Tiểu Dư uống như vậy”, Lâm Chính gắp một miếng thức ăn, vừa nhai vừa nói.
“Anh
nói cái gì?”.
“Oắt con, cậu nghĩ cậu là cái thá gì hả? Đạo diễn Đổng đang ở đây, đến lượt cậu chỉ trỏ sao?”.
“Cút ra ngoài cho tôi!”.
Lần này chủ nhiệm Hiếu cũng đứng lên, nhìn chằm chằm Lâm Chính mắng.
“Lâm Chính…”, Tô Dư gần như sắp khóc.
“Tiểu Dư, về thôi”, Lâm Chính nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Về? Đây là cơ hội khó khăn lắm mới có được, nếu về thì tôi sẽ trắng tay”, Tô Dư cuống đến mức giậm chân.
“Không sao, cơ hội thì có đầy, cô sợ gì chứ?”, Lâm Chính nói.
Nhưng anh vừa dứt lời, đạo diễn Đổng lập tức tiếp lời.
“Cơ hội? Thực sự nó không có nhiều đâu”.
Ông ta cố ý cao giọng.
Lâm Chính nhìn về phía ông ta.
Chỉ thấy đạo diễn Đổng uống một ngụm rượu, bình thản nói: “Tô Dư, đừng nói là tôi không cho cô cơ hội nhé, nếu hôm nay cô không uống hết ba ly rượu này, thì thứ cô mất không chỉ là vai diễn kia thôi đâu”.
“Đạo diễn Đổng!”, Tô Dư vội kêu lên.
“Yên tâm đi Tiểu Dư, tôi sẽ giúp cô hẹn vai khác, cô muốn tiến quân vào giới giải trí, tôi nhất định sẽ ủng hộ”, Lâm Chính nói.
“Tiến quân vào giới giải trí? Ha ha, ngây thơ quá, oắt con, rốt cuộc cậu có hiểu không vậy? Hôm nay các cậu đắc tội với đạo diễn Đổng thì tức là đã tự chặn cánh cửa tiến vào giới giải trí rồi. Tô Dư là một hạt giống tốt, nhưng chỉ cần đạo diễn Đổng không gật đầu, thì cả đời này đừng hòng được thử bất cứ vai diễn nào. Cho dù là chân chạy vặt cũng không đến lượt cô ta, cậu có tin không hả?”, người đàn ông bụng phệ kia cười khẩy.
“Cậu có biết người đứng sau đạo diễn Đổng là ai không? Các cậu có biết đạo diễn Đổng có địa vị gì trong giới giải trí không?”, chủ nhiệm Hiếu lạnh lùng nói.
Bốn cô gái đều ngây người.
E là bọn họ cũng không ngờ đạo diễn Đổng lại có thế lực lớn như vậy.
“Tiểu Dư, tôi biết tửu lượng của cô không tốt. Thực ra tôi cũng là muốn tốt cho cô thôi, tôi chỉ đang khảo nghiệm cô, xem cô có thích hợp với giới giải trí không. Cô cũng biết đấy, giới giải trí rất phức tạp, một vai diễn có tới hàng trăm hàng nghìn người tranh nhau, tại sao tôi lại chọn cô chứ? Chẳng phải là vì thấy được sự cơ trí thông minh của cô à? Nhưng biểu hiện của cô hôm nay khiến tôi rất thất vọng! Bây giờ tôi hỏi cô lần cuối, cô có uống không? Nếu cô uống hết, chúng ta sẽ lập tức về phòng bàn về các chi tiết của vai diễn, thậm chí tối nay có thể ký hợp đồng luôn. Nếu cô không uống… thì cửa ở kia!”, đạo diễn Đổng nói thẳng thừng, nói xong liền nhắm mắt lại.
Hiển nhiên là muốn ép buộc Tô Dư.
“Tiểu Dư, cậu điên à? Còn không mau uống đi?”.
“Cậu thực sự muốn hủy hoại tương lai của mình sao?”.
“Đạo diễn Đổng, ông đừng tức giận, cậu ấy chỉ bị thằng em rể kia làm cho rối trí thôi, chắc chắn cậu ấy sẽ uống”.
Chu Viên Viên, Thái Yến vội vàng khuyên nhủ.
Tô Dư vô cùng đau khổ.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính kéo tay cô ta, bình tĩnh nói: “Đi, chúng ta về, tôi sẽ giúp cô debut!”.
“Lâm Chính?”, Tô Dư bất lực nhìn anh.
“Hãy tin tôi, ngày mai tôi sẽ cho người sáng tác một kịch bản, cho cô làm nữ chính luôn”, Lâm Chính nói với vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.