Tống Kinh là ai?
E rằng cả Hoa Quốc không ai là không biết.
Năm 16 tuổi, Tống Kinh đã luôn rất sôi nổi trên diễn đàn phim ảnh trong nước, nhờ bộ "Hoắc Quyền Tông Sư" nhà nhà đều biết mà trở nên nổi tiếng khắp cả nước, lúc đó còn được gọi là ngôi sao tương lai của giới văn nghệ.
Mới 20 tuổi, Tống Kinh đã ra nước ngoài xông pha, phát triển ở nước Mễ, tuy gặp khó khăn nhưng cũng có chút danh tiếng.
Sau đó ông ta chuyển qua làm đạo diễn, tác phẩm đầu tay được đầu tư 20 triệu tệ, doanh thu phòng vé là 500 triệu tệ.
Tác phẩm thứ hai với số vốn 80 triệu tệ còn mang lại doanh thu 900 triệu tệ, trở thành đạo diễn hàng đầu trong nước.
Nhưng mấy năm gần đây, các tác phẩm của Tống Kinh càng ngày càng xuống dốc.
Tác phẩm thứ ba đầu tư 200 triệu tệ, nhưng chỉ thu về 300 triệu tệ doanh thu phòng vé, tính cả việc quảng cáo tuyên truyền và các chi phí thì nhà đầu tư lỗ chổng vó. Nhưng nể mặt bảng hiệu chữ “Kinh” của Tống Kinh, mà tác phẩm thứ tư vẫn có không ít nhà đầu tư rót vốn, nhưng kết quả vẫn vậy, đầu tư 100 triệu tệ, thu về 103 triệu tệ.
Đây đã không đơn giản là lỗ vốn nữa, mà nhà đầu tư còn muốn nhảy lầu thắt cổ cho xong.
Đến lúc này thì Tống Kinh đã coi như hoàn toàn mờ nhạt trong giới phim ảnh.
Nhưng cho dù là vậy, thì địa vị và danh tiếng của Tống Kinh trong giới nghệ thuật vẫn không thể xem thường. Dù sao ông ta cũng được coi là lão tiền bối, cho dù Đổng Hạ đứng ở đây thì cũng phải gọi một tiếng anh Kinh.
Tuy hai năm nay Tống Kinh sống rất chật vật, nhưng có thể hợp tác với đạo diễn lớn nổi tiếng như thế này cũng là cơ hội nghìn năm có một đối với Tô Dư và Tào Tiểu Kiều. Nói không ngoa thì là phúc bọn họ tu được từ kiếp trước.
“Đạo… đạo diễn Tống! Chào ông, chào ông! Tôi… tôi tên là Tào Tiểu Kiều… Tôi… tôi xem phim của ông từ hồi còn nhỏ đấy…”, Tào Tiểu Kiều lắp ba lắp bắp.
Tô Dư lại càng lúng túng, cứ nhìn Tống Kinh, không biết nên nói gì cho phải.
“Hai cô đói rồi chứ? Ăn chút gì đó đi, rồi chúng ta từ từ nói về bộ phim này”, Tống Kinh mỉm cười nói.
Thực ra Tô Dư và Tào Tiểu Kiều không biết, lúc này tâm trạng của Tống Kinh còn thấp thỏm hơn cả bọn họ.
Một tỷ tệ!
Trong giới phim ảnh cả nước chưa từng có bộ phim nào được đầu tư nhiều như vậy.
Tống Kinh có thể nhận được bộ phim này, trong lòng ông ta cũng rất vui.
Nhưng… những bộ phim lớn như vậy chẳng phải đều mời những diễn viên kỳ cựu sao? Sao bên đầu tư lại sắp xếp hai cô gái còn non nớt như vậy tham gia chứ?
Nếu diễn không tốt, thì e là ông ta phải lui hẳn về ở ẩn.
Đây là một ván cược!
Cũng là một dịp để xoay chuyển tình thế!
Nếu như có thể, Tống Kinh tuyệt đối sẽ không để hai cô gái mặt búng ra sữa này tham gia phim của mình.
Nhưng bên đầu tư cực lực yêu cầu phải để hai cô gái này tham gia, Tống Kinh cũng chỉ đành thỏa hiệp.
Tống Kinh cười nhăn nhó, trong lòng cũng không tự tin lắm.
Còn hai cô gái thì vô cùng kích động.
Reng reng…
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Tào Tiểu Kiều cầm lên xem, lập tức cười tươi rói.
“Dư Dư, là Viên Viên gọi! Chắc chắn là gọi để cười nhạo chúng ta đây mà”, Tào Tiểu Kiều cười nói.
“Cứ hỏi xem bên phía cậu ấy thế nào rồi”, Tô Dư cười đáp.
“Nếu cậu ấy biết chúng ta có thể hợp tác với đạo diễn Tống, thì chắc chắn sẽ rơi cằm xuống đất cho mà xem”.
Tào Tiểu Kiều cười vui vẻ, rồi ấn nút nghe.
“Viên Viên à, bọn mình nhận được phim rồi! Cậu đoán xem là bọn mình hợp tác với ai?”, Tào Tiểu Kiều nói đầy đắc ý.
Nhưng một lát sau, cô ta liền im bặt, nụ cười trên mặt cũng dần đông cứng, cuối cùng, vẻ mặt cũng trở nên tái nhợt vì sợ hãi…
Tô Dư ở bên cạnh cũng ngây ra.
“Tiểu Kiều, cậu làm sao vậy?”, Tô Dư dè dặt hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Tào Tiểu Kiều đờ đẫn, xoay lại nhìn Tô Dư, hai mắt trống rỗng: “Dư Dư… Tiểu Yến… cậu ấy… cậu ấy chết rồi…”
“Cái gì?”.
Tô Dư đứng bật dậy, đôi mắt mở to, nhìn Tào Tiểu Kiều với vẻ không thể tin được.
Khi Lâm Chính nhận được điện thoại thì anh đang kiểm tra xem xét tờ đơn kia.
Sau khi biết chuyện, anh cũng sửng sốt, vội vàng chạy tới khách sạn.
Lúc này, đám đạo diễn Đổng, chủ nhiệm Hiếu
đều đang ở đây.
Chu Văn Văn cũng có mặt, nhưng khoác tay đạo diễn Đổng, đứng cùng ông ta.
Tô Dư và Tào Tiểu Kiều nhận được tin cũng lập tức đến đây.
Cảnh sát cũng đã đến, đang điều tra hiện trường.
“Lâm Chính!”.
Nhìn thấy Lâm Chính, hai mắt Tô Dư đỏ hoe, lập tức chạy tới.
“Không sao đâu”.
Lâm Chính an ủi mấy câu, rồi bước tới, hỏi han cảnh sát.
“Có chuyện gì thế đồng chí cảnh sát?”.
“Một nữ sinh viên bất ngờ bị đột tử, cậu là người nhà nạn nhân sao?”, cảnh sát hỏi.
“Không, tôi là em rể của bạn học nạn nhân, thay mặt bạn của nạn nhân đến hỏi thăm tình hình”, Lâm Chính đáp.
“À… chúng tôi sẽ điều tra chuyện này, nạn nhân bị đột tử có lẽ liên quan đến việc uống rượu quá liều vào đêm qua, những người có liên quan hãy theo chúng tôi về đồn để ghi chép”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng anh tin chuyện này không đơn giản như vậy, nhất là Tô Dư.
Uống rượu quá liều?
Tửu lượng của Thái Yến thế nào, chẳng lẽ những người cùng ký túc xá như bọn họ lại không biết? Sao cô ta có thể uống quá liều được chứ?
“Viên Viên, rốt cuộc là có chuyện gì? Tiểu Yến… sao lại chết được?”, vành mắt Tô Dư đỏ hoe, vừa khóc vừa hỏi.
“Làm sao mà mình biết được, tối hôm qua cậu ấy bỗng nhiên uống lấy uống để, bọn mình không ngăn cản được, sau đó cậu ấy uống say, rồi đi ngủ. Sáng nay mình vừa tỉnh dậy thì đã thấy cậu ấy tắt thở…”, ánh mắt Chu Văn Văn lóe lên tia sáng, thuận miệng đáp.
“Các cô không ép cô ta uống đấy chứ?”, Lâm Chính bổ sung một câu.
“Ép? Ý cậu là gì? Chúng tôi chỉ uống rượu bình thường, sao lại ép được chứ? Cậu coi chúng tôi là loại người gì hả?”, đạo diễn Đổng trầm giọng quát, những người còn lại cũng vô cùng tức giận.
Lâm Chính phớt lờ bọn họ, an ủi Tô Dư: “Dù thế nào cũng phải chờ có báo cáo kiểm tra rồi mới tính tiếp”.
Tô Dư gật đầu.
Bỗng dưng xảy ra chuyện này, Tô Dư và Tào Tiểu Kiều đều vô cùng hoảng hốt, cũng cực kỳ khó chịu. Dù sao cũng là bạn cùng phòng đã sống chung mấy năm, bỗng nhiên không còn, đối với hai cô gái đây cũng là cú sốc khá lớn.
Lâm Chính đưa bọn họ về trường rồi quay lại công ty.
Anh không có hứng thú quan tâm đến chuyện này.
Những chuyện còn lại vẫn phải theo trình tự, nên làm thế nào thì làm thế ấy.
Nhưng…
Chưa được nửa ngày, Tống Kinh đã gọi điện thoại tới.
“Cậu Lâm… bộ phim này… có lẽ xảy ra chút vấn đề”.
“Có chuyện gì vậy? Không đủ tiền sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Không phải vấn đề về tiền, mà là nữ chính, chị gái cậu… bị kiện rồi”, Tống Kinh trầm giọng nói: “Nếu cô ấy không thể tránh được vụ kiện này, thì có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc khai máy của bộ phim… Cậu xem nên xử lý thế nào đây?”.
“Cái gì? Bị kiện?”.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Anh còn chưa kịp hoàn hồn thì lại nhận được một cuộc gọi khác.
Chính là Tô Nhu gọi đến.
Lâm Chính cảm thấy không ổn, liền ngắt cuộc gọi với Tống Kinh, rồi ấn nút nghe.
“Lâm Chính, rốt cuộc chị Tô Dư xảy ra chuyện gì vậy?”, Tô Nhu cuống lên hỏi.
“Có xảy ra chuyện gì đâu? Anh vừa đưa chị ta về trường, sao thế?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Nhưng tại sao có người mang vòng hoa và quan tài đến nhà bác cả, nói là đòi chị Tô Dư trả lại công bằng?”, Tô Nhu hỏi.
Lâm Chính nghe thấy thế liền trở nên im lặng.