Lâm Chính không ngờ những trường hợp như thế này mà Tô Nhu cũng có mặt, hơn nữa còn dẫn theo một người đàn ông đầy khí chất. Dù ai làm chồng thì cũng sẽ tức giận thôi.
Thế nhưng Lâm Chính không phải kẻ ngốc. Anh cũng hiểu Tô Nhu. Nếu như Tô Nhu thích người đàn ông khác thì cô không cần phải cắm sừng anh mà chỉ cần ly hôn là xong. Cô có thể quang minh chính đại ở bên cạnh người đàn ông khác.
Tô Nhu bước tới trước vài bước, vội vàng giải thích: “Lâm Chính, anh đừng hiểu lầm. Em và anh Lý trong sáng. Anh ấy là khách hàng làm ăn với em, chỉ vậy mà thôi”.
“Nhưng dù thế nào thì vợ của mình cũng người đàn ông khác xuất hiện trong buổi tiệc, hơn nữa còn không nói trước với chồng thì cũng là có vấn đề rồi mà”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.
Tô Nhu mím môi, không biết phải phản biện thế nào. Lúc này cô cảm thấy rất khó chịu.
Mình làm sao thế này? Tại sao thấy Lâm Chính mà mình lại cuống lên như thế? Theo lý mà nói không phải mình thế nào cũng ok hết sao? Sớm muộn gì mình cũng sẽ ly hôn với người này mà. Mình và anh ấy, chỉ là quan hệ vợ chồng hữu danh vô thực mà thôi…
Nếu là trước đây, Tô Nhu chẳng cần phải giải thích với Lâm Chính dù là một từ…Thế nhưng hôm nay, cô bỗng trở nên căng thẳng.
Lẽ nào vì trước đây anh liều mình cứu cô nên giờ cô cảm thấy cảm động sao? Tô Nhu suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông kia bước tới. Anh ta nhìn Lâm Chính một lượt và mỉm cười: “Vợ tự động cùng người đàn ông khác đi dự tiệc, không báo chồng thì đúng là có chút sơ suất. Nhưng nếu chồng của người phụ nữ đó chỉ là một kẻ ăn bám thì cũng có thể hiểu được mà”.
“Hả?, Lâm Chính chau mày, nhìn người này.
“Anh Lâm Chính, tôi có nghe nói về anh. Anh cũng không cần phải tức giận. Tôi cảm thấy vợ anh làm vậy là vì anh đấy chứ. Dù sao anh cũng không có nghề nghiệp gì, vợ anh lao ra ngoài xã hội vì anh thì anh lấy tư cách gì tức giận đây? Anh nên vui mừng mới đúng, vì tôi và vợ anh mà hợp tác tốt, cô ấy có tiền thì anh cũng sống tốt, chẳng phải sao?”, mặc dù anh ta nói rất điềm đạm, nhưng giọng điệu chứa đựng toàn sự chế nhạo.
“Anh Lý, mong anh lịch sự chút, dù sao đây cũng là chồng tôi”, Tô Nhu tỏ ra không vui. Cô có thể không quá coi trọng Lâm Chính nhưng cô không cho phép người ngoài lăng mạ anh
“Tô Nhu cô đừng giận, tôi chỉ nói thẳng. Nếu như cô không muốn nghe thì tôi sẽ không nói nữa”, người đàn ông họ Lý tỏ ra có lỗi.
“Lâm Chính, sao anh lại ở đây?”, Tô Nhu hỏi Lâm Chính.
“Lẽ nào là Tô Dư đưa anh tới sao?”
Tô Dư?
Lâm Chính nhớ buổi tiệc này Tống Kinh định mời một vài nhân vật có mặt trong phim ra mắt. Dù sao thì cũng có không ít nhân vật mới mà, Tống Kinh cảm thấy lo lắng nên đã làm vậy. Có lẽ cả Tô Dư và Tào Tiểu Kiều đều nhận được thư mời. E rằng người nhà họ Tô cũng có mặt cả.
Lâm Chính đang định nói gì đó thì người họ Lâm ở bên cạnh đã bật cười: “Hóa ra là vậy, có điều chồng cô cũng có tiến bộ đấy, còn biết tới đây mở mang tầm mắt, dù có khi buổi tiệc kiểu thế này cả đời anh ta cũng chưa bao giờ biết tới”.
“Anh Lý…”, Tô Nhu chau mày định nói gì đó nhưng cứng họng.
“Ha ha, tôi đùa thôi. Tô Nhu, chúng ta đừng nói nhiều nữa, mau vào trong đi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi”, anh Lý ngáp ngắn ngáp dài.
Dứt lời, Tô Nhu lập tức cảm thấy do dự. Lâm Chính đứng ở đây, cô lại có thể đi vào trong đó cùng
người đàn ông khác sao? Vậy khác gì là tát thẳng vào mặt Lâm Chính.
Nhưng nếu không vào…thì Tô Nhu biết hậu quả sẽ như thế nào. Đây là một khách hàng lớn đấy. Tô Nhu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Rất nhiều quan khách đều nhận ra Lâm Chính và Tô nhu. Nhìn thấy cảnh tượng này thì ai cũng dây dưa không muốn bước vào, họ cứ đứng đó nhìn ba người và bật cười.
Người họ Lý nheo mắt, có vẻ anh ta nhận ra vẻ do dự của Tô Nhu nên lập thúc giục: “Tô Nhu, chúng ta mau vào đi. Không phải là cô muốn bàn vài hạng mục sao? Chúng ta vào trong từ từ nói thì thế nào?”
Tô Nhu siết chặt nắm đấm, nghiến răng do dự. Thế nhưng một lúc sau cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu nói: “Anh Lý anh vào trước đi, tôi nói vài câu với chồng tôi…”
“Cái gì?”, anh Lý khựng người, sắc mặt tối đen nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mỉm cười dịu dàng: “Nếu đã vậy thì …thôi được, tôi ở trong đợi cô”, nói xong, anh ta bước vào trước.
“Anh ta làm một khách hàng quan trọng của em. Tô Dư cũng mời em tới đây. Em vốn định từ chối vì công ty còn nhiều việc quá. Em làm không hết. Thế nhưng vị khách này cũng mời nên em phải suy nghĩ cho cả công ty nữa. Thế là em đồng ý, vì liên quan tới tương lai của công ty”, Tô Nhu ngập ngừng.
“Em không cần giải thích, vì trước giờ em cũng chưa bao giờ giải thích điều gì với anh cả”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Tô Nhu giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Sau đó cô khẽ gật đầu, cười chua chát: “Đúng vậy..”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, anh có thể hiểu được. Em làm việc mình cần làm đi”, Lâm Chính xua tay, mỉm cười.
Tô Nhu không nói gì, cô cảm thấy không thoải mái.
“Chúng ta cùng vào trong đi”, Tô Nhu nói.
“Ừ”, Lâm Chính gật đầu, bước vào.
Những cặp đôi khác đều khoác tay nhau cười nói vui vẻ. Biểu cảm của Tô Nhu và Lâm Chính thì vô cùng kỳ lại. Lâm Chính trông khá ung dung, Tô Nhu thì cảm thấy thật nặng nề.
Mối quan hệ giữa hai người đã có chút thay đổi. Nếu là trước đây, Tô Nhu sẽ ghét Lâm Chính ra mặt, còn bây giờ thì cô đã có cái nhìn khác về anh rồi. Ít nhất, có thể coi nhau như bạn bè…
Buổi tiệc được tổ chức trong khách sạn lớn. Lúc này đèn bật sáng, người nườm nượp bước vào. Không khí vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều những người phụ nữ ăn mặc sang trọng và những người đàn ông tuấn tú đi đi lại lại trong đoàn người. Cũng có không ít nhân vật tai to mặt lớn được những người khác vây quanh.
“Tô Nhu, bên này”.
Tiếng gọi vang lên. Đó là anh Lý đang ngồi ghế sô pha vẫy tay với Tô Nhu. Bên cạnh anh ta là vài người nam nữ ăn mặc hết sức sang trọng. Từ cách ăn diện có thể thấy bọn họ không phải người tầm thường.
“Tô Nhu, em bận đi. Anh đi qua đi lại xem thế nào”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Không! Anh đi cùng em!”, Tô Nhu giữ tay Lâm Chính, kéo về phía anh Lý.
“Hả?”
Lâm Chính sững sờ. Anh Lý ở phía bên này thì chau mày.
“Anh Lý, ngại quá. Để anh phải đợi lâu rồi”, Tô Nhu vừa kéo Lâm Chính vừa mỉm cười xin lỗi”.