"Tuy thế gia Tư Mã không được coi là thế gia hàng đầu Yên Kinh, nhưng nền tảng của bọn họ rất thâm sâu, không phải thứ mà người bình thường dám coi khinh. Kim Huyết Hổ Tú này là tín vật của gia chủ, nhưng không chỉ là tín vật, mà còn là nhân chứng cho tình bạn giữa thế gia Tư Mã và các đại gia tộc ở Yên Kinh. Cậu hãy nhìn đằng sau tấm Kim Huyết Hổ Tú đó đi", Trịnh An Sơn nói.
Từ Thiên vội lật tấm vải đỏ đó ra, nhìn chằm chằm vào sống lưng con hổ ở trên đó: "Ở đây có một số hoa văn hổ, nhưng… chỉ thêu một nửa".
"Có bao nhiêu đường?".
"Ba đường".
"Đúng vậy, nó đại diện cho ba gia tộc đồng minh không thua kém gì thế gia Tư Mã ở Yên Kinh, hơn nữa còn không phải là đồng minh bình thường. Rất có khả năng bọn họ liên hôn với nhau, có mối quan hệ mật thiết, những hoa văn hổ này chính là bằng chứng, tương đương với cắt máu ăn thề. Kim Huyết Hổ Tú để đây có nghĩa là ba đại gia tộc cũng sẽ dốc hết sức giúp đỡ thế gia Tư Mã đối phó với các cậu! Giúp thế gia Tư Mã lấy lại Kim Huyết Hổ Tú!".
Từ Thiên run lên bần bật, không thốt được lời nào nữa.
"Tập đoàn Dương Hoa các cậu có thể chống lại được một thế gia Tư Mã, nhưng có chống lại được bốn thế gia Tư Mã không?", Trịnh An Sơn lạnh lùng hừ một tiếng.
Từ Thiên suýt nữa thì đứng không vững, vội vàng vịn lấy bàn.
"Lo việc hậu sự cho sớm đi, nhưng nếu thần y Lâm chịu dẫn theo cả tập đoàn Dương Hoa quy phục thế gia Tư Mã, đồng thời đích thân đến tận cổng nhà thế gia Tư Mã quỳ xuống nhận lỗi, thì chắc là vẫn có khả năng xoay chuyển. Nếu may mắn thì còn giữ được mạng, nhưng chỉ hạn trong hôm nay. Nếu qua hôm nay mà cậu vẫn chưa đi, thì đến lúc đó cục diện sẽ không thể cứu vãn. Dù là thần tiên cũng không cứu được các cậu".
Dứt lời, Trịnh An Sơn phất tay, rồi xoay người rời đi.
Từ Thiên đứng đực ra.
Một lát sau ông ta mới hoàn hồn.
"Chủ tịch Lâm…", Từ Thiên há miệng: "Chúng ta… phải làm sao bây giờ…" "
“Từ Thiên, ông nghĩ chúng ta có bao nhiêu phần thắng?", Lâm Chính hỏi.
"Việc này… chắc là không tới 1%…"
Từ Thiên nuốt nước bọt đáp.
Một thế gia Tư Mã còn đỡ, bây giờ Dương Hoa có thực lực khá mạnh, lại thêm học viện Huyền Y Phái, cùng với các mối quan hệ, vẫn đối phó được với bọn họ.
Nhưng lại có thêm ba gia tộc không thua kém thế gia Tư Mã tham gia vào nữa!
E rằng các mối quan hệ của bọn họ trải khắp cả nước.
Tiền bạc của bọn họ chỉ sợ nhiều đến mức có thể mở được ngân hàng quốc tế.
Tuy Dương Hoa phát triển thần tốc, tiềm lực vô hạn, nhưng ngặt nỗi nó chỉ là một công ty mới thành lập, mới phát triển được hai năm nay, dù lợi hại đến đâu cũng không thể là đối thủ của những gia tộc lâu đời nền tảng vững chắc kia.
"Vậy là ông sợ rồi sao?", Lâm Chính lại hỏi.
Từ Thiên ngập ngừng một lát, không trả lời anh.
"Lần này đối phó với thế gia Tư Mã, nhà họ Từ các ông đừng tham gia, tôi sẽ giải quyết", Lâm Chính nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói.
Từ Thiên lập tức tỏ vẻ kinh hãi, vội vàng nói: "Chủ tịch Lâm, tôi không có ý đó, sao nhà họ Từ chúng tôi phải sợ chứ? Nếu không có Chủ tịch Lâm thì sẽ không có nhà họ Từ hôm nay. Tôi nhất định sẽ dốc hết sức, dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không nhíu mày một cái".
"Từ Thiên, trước đó ông đã khiến tôi thất vọng một lần rồi, mong là không khiến tôi thất vọng nữa. Còn thế gia Tư Mã thì tôi trước giờ không coi bọn họ ra gì cả, đưa điện thoại cho tôi", Lâm Chính nói.
"Vâng".
Từ Thiên vội vàng đưa điện thoại cho anh, nhưng trong lòng thấy rất nghi hoặc.
Chủ tịch Lâm không coi thế gia Tư Mã ra gì?
Lẽ nào cậu ấy có tuyệt chiêu nào sao?
Cho dù đối phó được với thế gia Tư Mã, nhưng ba gia tộc còn lại thì sao đây? Cậu ấy có thể coi thường được sao?
Từ Thiên rất muốn hỏi, nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng chờ ở bên cạnh.
Lâm Chính gọi đến một số điện thoại.
Một lát sau, có người nghe máy.
"Anh Lâm, không ngờ anh
lại gọi điện thoại cho tôi, xin hỏi anh có chuyện gì sao?", bên kia điện thoại là một giọng nữ vô cùng hưng phấn.
"Tôi đã nhận được Kim Huyết Hổ Tú của gia chủ Tư Mã Tàng của thế gia Tư Mã", Lâm Chính nói.
"Cái gì? Kim Huyết Hổ Tú?", cô gái ở đầu bên kia kinh hãi kêu lên, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Anh Lâm, anh… sao anh lại nhận được Kim Huyết Hổ Tú?".
Cô ấy cũng có nghe nói về chuyện giữa thần y Lâm và thế gia Tư Mã, nhưng không ngờ mối quan hệ của bọn họ đã tồi tệ đến mức này.
"Thiên Kiêu Lệnh", Lâm Chính đáp.
Cô gái im lặng.
Một lát sau, cô ấy thở dài, nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, nếu Tư Mã Tàng đã dùng tới Kim Huyết Hổ Tú, thì e là… nhà họ Hạ chúng tôi cũng không giúp anh được. Tuy anh từng cứu ông nội tôi, ông tôi đội ơn anh, nhưng… ông tôi không thể lấy cả gia tộc ra để giúp anh, liều mạng với mấy gia tộc kia được. Như vậy sẽ chỉ khiến nhà họ Hạ chúng tôi sụp đổ tan nát. Cho dù tôi muốn giúp anh nhưng chưa chắc gia tộc đã đồng ý… Rất xin lỗi anh!".
"Tôi không cần nhà họ Hạ các cô ra tay, tôi chỉ cần cô giúp tôi một việc", không chờ cô gái cũng tức là Hạ Thu Ân nói xong, Lâm Chính đã ngắt lời cô ấy.
"Giúp một việc?", Hạ Thu Ân ngạc nhiên: "Việc gì vậy?".
"Cô có biết ngoài thế gia Tư Mã ra, ba gia tộc còn lại là những ai không?".
"Nhà họ Kiều, nhà họ Đoàn, nhà họ Mạnh, sao vậy?".
"Cô nói với tất cả các gia tộc ở Yên Kinh, ai có thể giúp tôi đánh bại bốn gia tộc này, tôi sẽ cho một viên thuốc kéo dài 10 năm tuổi thọ. Nếu ai có thể giúp tôi tiêu diệt một gia tộc, tôi sẽ tặng phương thuốc chữa nhồi máu não và phương thuốc chữa viêm mũi, hơn nữa là phương thuốc độc quyền. Tập đoàn Dương Hoa tôi sẽ không sản xuất phương thuốc này nữa. Cô đã nghe rõ chưa?", Lâm Chính bình thản nói.
Anh vừa nói xong, Hạ Thu Ân ở đầu bên kia điện thoại suýt nữa không đứng vững, cô ấy há hốc miệng, tim muốn vọt lên tận cổ họng.
Thuốc kéo dài 10 năm tuổi thọ?
Phương thuốc chữa nhồi máu não?
Những thứ này… đều là trân bảo quý hiếm!
Cô ấy hoàn hồn lại, run giọng hỏi: "Thần y Lâm, anh… anh nói thật chứ? Anh có thuốc kéo dài 10 năm tuổi thọ thật sao?".
"Làm tốt thì tôi sẽ cho ông cô một viên, nếu ai không tin thì có thể cho họ xem dáng vẻ của ông cô sau khi uống thuốc. Nếu vẫn không tin thì uống thuốc xong hãy đến bệnh viện kiểm tra, số liệu y học sẽ không nói dối", Lâm Chính nói.
Hai tai Hạ Thu Ân ù đi, đầu óc trống rỗng.
"Anh… anh Lâm, xin hãy cho tôi chút thời gian, tôi đi tìm ông tôi bàn bạc đã", cô ấy vội vàng nói.
"Nếu quyết định xong thì cứ làm như lời tôi nói. Ông cô sẽ đồng ý thôi, dù sao ông ấy cũng không sống được mấy năm nữa", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hạ Thu Ân chấn động, sau đó nhỏ giọng nói: "Được, anh Lâm, tôi sẽ hồi âm cho anh…"
"Đúng rồi", Lâm Chính bỗng kêu lên.
"Anh Lâm còn phân phó gì sao?".
"Nếu ông cô đã quyết định thì hãy lặng lẽ loan tin này ra, chỉ cho người của những gia tộc kia biết, bảo bọn họ đừng đồn ra ngoài. Còn nữa, tôi cũng không muốn để thế gia Tư Mã và ba gia tộc còn lại biết chuyện này. Bảo tất cả những người biết chuyện phải giữ bí mật!".
Hạ Thu Ân có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: "Không vấn đề gì".