Thực ra Lâm Chính đã sớm sắp xếp người xung quanh công ty Duyệt Nhan. Tất cả đều là người của Cung Hỉ Vân. Bọn họ phòng thủ bốn phương tám hướng của công ty, giám sát 24/24, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Chỉ cần xuất hiện người lạ là những người này sẽ nghiêm ngặt kiểm tra ngay. Dù đó là ai? Làm gì? Thì cũng như nhau cả. Nếu là người từ bên phía Yên Kinh cử tới thì họ sẽ lập tức xử lý.
Tuy nhiên…chỉ vậy thôi thì chưa đủ.
Vì nếu là các thế lực của Yên Kinh thì tuyệt đối không được khinh suất. Lâm Chính đạp chân ga, chiếc xe phóng vọt đi.
Trên đường tới tập đoàn Duyệt Nhan, đột nhiên có hai chiếc xe buýt lao ra ngáng đường. Đó chính là người của Cung Hỉ Vân.
“Tránh ra hết cho tôi”, Lâm Chính thò đầu ra quát lớn.
“Là chủ tịch Lâm”.
“Lái xe ra đi”.
Người bên cạnh kêu lên. Thế là hai chiếc xe lập tức lùi ra hai bên. Lâm Chính lại đạp chân ga lao thẳng tới trước tòa nhà Duyệt Nhan. Anh đẩy cửa ra, lao vào trong.
“Á!”
Đúng lúc Lâm Chính bước ra khỏi thang máy thì có tiếng kêu thất thanh của Tô Nhu từ trong phòng vọng ra. Lâm Chính tái mặt, điên cuồng lao tới, đạp bung cánh cửa phòng.
Rầm.
Âm thanh nặng nề vang lên, mảnh vụn cửa rơi xuống. Người bên trong sợ hết hồn.
“Chuyện gì vậy?”
“Ai…ai vậy? Cướp sao?”, tiếng động khiến Trương Tinh Vũ sợ hết hồn.
“Xảy ra chuyện gì thế?”, Tô Quảng mặc đồ ngủ từ trong chạy ra, bật đèn nhìn ra ngoài.
“Lâm Chính sao?”, Tô Quảng thất thanh.
“Hả? Là cái thằng bỏ đi đó à?”, lúc này Trương Tinh Vũ mới hoàn hồn và chạy ra theo.
Ở phòng còn lại, Tô Nhu cũng mặc bộ đồ ngủ màu hồng chạy ra, nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên.
“Lâm Chính, cậu làm gì vậy, sao lại phá cửa nhà người ta thế?”, Tô Quảng lầm bầm.
“Con…”, Lâm Chính há hốc miệng, vội vàng nói: “Con đi tới đây thì nghe thấy tiếng hét của Tô Nhu nên mới…”
“Em dậy nhìn thấy con gián nên mới kêu lên…Mùa đông mà cũng có gián nữa…thật kỳ lạ…”, Tô Nhu nói.
“Hóa ra là nhìn thấy gián à…”
“Nếu không thì cậu tưởng là gì? Mà Lâm Chính, cậu làm gì thế? Cho dù Tô Nhu có xảy ra chuyện thì cậu có thể gõ cửa đàng hoàng cái được không? Làm hỏng cửa nhà tôi rồi? Muốn tạo phản chắc?”, Trương Tinh Vũ hét lên.
“Mẹ, con sẽ đền tiền”, Lâm Chính khẽ nói.
“Đền? Cậu lấy cái gì đền? Trên người có đồng bạc cắc nào không? Cậu tưởng mình quen biết đạo diễn Tống thật đấy à? Làm ra vẻ giàu có lắm sao? Cậu xứng không?”, Trương Tinh Vũ tức giận chửi.
Lâm Chính chau mày. Tô Nhu chỉ thở dài: “Mẹ, đừng giận nữa, chỉ là một cánh cửa thôi mà. Cũng không đáng bao nhiêu tiền. Ngày mai con cho người tới lắp mới. Lâm Chính cũng có ý tốt, lo con xảy ra chuyện nên mới kích động như vậy. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi".
“Con gái, con mềm lòng quá nên mới bị cái tên vô dụng này ức hiếp đấy. Con phải học giống mẹ đây này, mạnh mẽ lên! Rõ chưa?", Trương Tinh Vũ khuyên can.
“Mẹ…”, Tô Nhu tỏ vẻ khẩn cầu.
Trương Tinh Vũ cũng mất hết kiên nhẫn, vội vàng phất tay: “Haizz thôi được rồi, không nói chuyện với con nữa, đi ngủ đi. Bảo cái thứ kia cũng cút đi”.
Nói xong, bà quay người đi vào phòng. Tô Quảng lắc đầu, cũng đi theo Trương Tinh Vũ. Tô Nhu thấy bố mẹ đóng cửa mới bước tới.
“Anh sao thế? Sao đột nhiên lại kích động vậy? Còn đến rõ muộn nữa?”, Tô Nhu hỏi.
“À…anh tới lấy đồ, đột nhiên nghe thấy tiếng của em…”
“Vậy sao?”
Tô Nhu không thể hiện biểu cảm gì nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp lắm. Cô gái phát hiện Lâm Chính vì mình mà trở nên lo lắng như vậy.
“Tối anh ngủ ở đâu? Muộn thế này rồi đừng
về nữa, phòng em dọn cho anh vẫn còn đó, tối nay anh ngủ ở đây đi?”, Tô Nhu nói.
“Được”.
Lâm Chính cũng đang có ý định này. Nếu như nhà họ Kiều mà muốn đối phó với Tô Nhu thì anh ở lại đây cũng sẽ an toàn hơn.
Tô Nhu nhân lúc Trương Tinh Vũ và Tô Quảng về phòng thì đã dẫn Lâm Chính tới phòng bên cạnh, sau đó đóng cửa lại và trở về phòng của mình.
Nghe thấy tiếng đóng cửa của Tô Nhu, Lâm Chính bèn hé cửa của mình ra, nhìn về phía phòng cô.
Anh không ngủ được, phải để ý tới Tô Nhu. Ít nhất là trong đêm nay. Anh tin chuyện của nhà Tư Mã phải mất một, hai hôm mới lắng xuống. Sau đó, anh có thể phản công bọn họ được rồi.
Lâm Chính suy nghĩ. Nhưng đúng lúc này…
Cạch…
Cửa phòng Tô Nhu được mở ra. Cô cầm điện thoại, bước ra ngoài. Hình như có ai đó gọi điện cho cô.
“Được được, mình tới ngay, đợi mình”, Tô Nhu vừa nói vừa vội vàng cất điện thoại đi, mặc áo vào và cầm túi xách.
Lâm Chính bước tới: “Em định đi đâu?”
“Một người bạn của em xảy ra chuyện rồi, em phải đi xem thế nào”, Tô Nhu nói.
“Khuya thế này, sao tự dưng bạn em lại tìm em chứ?”, Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ.
“Hình như là xảy ra xung đột khi đang uống rượu trong quán bar, bảo em tới đó. Em đi một lúc thôi. Nếu tình hình không ổn thì em sẽ báo cảnh sát. Anh mau ngủ đi”, Tô Nhu nói.
“Tới bar sao?”, Lâm Chính suy nghĩ rồi trầm giọng: “Anh đi cùng em!”
“Chuyện này…thôi được, nơi đó phức tạp, có anh cũng sẽ tốt hơn chút”, Tô Nhu không hề từ chối.
Đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ cảnh giác. Vào lúc then chốt thế này, sao bạn của cô ấy lại xảy ra chuyện chứ?
Trùng hợp đến vậy sao? E rằng không thể đơn giản như vậy được. Lúc này tất cả các địa điểm đều có thể tiềm ẩn rất nhiều rủi ro. Vì là thế lực tới từ Yên Kinh mà.
Hai người đi xuống, ngồi xe của Tô Nhu đi tới quán bar Bất Dạ. Quán bar này nằm ở ngoại ô, hơn nữa cũng không có bạn bè gì của Lâm Chính ở khu vực này, vì vậy nơi đây cũng không nằm trong phạm vi bảo vệ của anh.
Thấy Tô Nhu lái xe tới đây, Lâm Chính đã có dự cảm không lành. Rất có thể đây chính là cái bẫy của nhà họ Kiều.
Anh lẳng lặng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn. Tầm 20 phút sau, chiếc xe của Tô Nhu đã đậu trước quán bar. Lâm Chính và Tô Nhu lập tức bước vào trong.
Tô Nhu khá vội vàng, cô không hề trang điểm, ăn mặc cũng luộm thuộm nhưng vẻ đẹp của cô cùng với ngũ quan tinh tế thì vẫn khiến không ít người phải ngoái lại nhìn.
Lâm Chính đi sát phía sau, quan sát xung quanh. Đúng lúc này…
Một chiếc ly đột nhiên bay tới rơi xuống vỡ ngay trước chân của cô.
Choang!
Âm thanh vang lên, cái ly vỡ nát. Tô Nhu tái mặt, vội dừng lại. Lâm Chính cũng nhìn về hướng chiếc ly bay tới…