Ai nấy đều bị những lời hung ác tàn nhẫn của Lâm Chính làm cho giật nảy mình.
Đây đâu còn là thi đấu nữa? Chẳng khác nào lấy tính mạng ra để chơi đùa!
Đám phóng viên lại chụp ảnh điên cuồng.
Chủ đề giật gân như thế này chính là thứ mà bọn họ vẫn luôn chờ đợi.
"Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy? Lương y như từ mẫu, cậu là bác sĩ mà tại sao lại độc ác như vậy hả?", ông lão kia giật thót tim, nhíu mày hỏi.
"Tôi độc ác sao? Làm gì có?".
"Lại còn không? Động tý là đòi phế cánh tay người khác, lẽ nào tôi còn phải khen cậu nhân từ sao? Loại người tàn nhẫn như cậu thì làm gì có tư cách làm bác sĩ chứ? Đúng là nực cười!", ông lão hừ lạnh nói.
"Ông nói tôi không xứng làm bác sĩ?", Lâm Chính lắc đầu đáp: "Chắc là ông nhầm rồi, sở dĩ tôi làm vậy hoàn toàn là vì chúng sinh thiên hạ".
"Cậu nói cái gì?", ông lão ngạc nhiên.
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Lâm Chính nói đầy châm chọc.
"Ông chính là loại người ích kỉ nhỏ nhen, không quan tâm đến người dân. Ông có biết vì ông gây chuyện như vậy, mà việc vận hành bình thường của học viện Huyền Y Phái chúng tôi đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng không?".
"Ngày nào học viện Huyền Y Phái chúng tôi cũng có rất nhiều bệnh nhân đến cầu thầy trị bệnh, hành vi của ông đã quấy rối nghiêm trọng công việc của các bác sĩ. Ông có biết chính vì ông ỷ vào y thuật cao siêu của mình, mà đã khiến rất nhiều người bị lỡ việc chữa bệnh không? Bây giờ bọn họ có thể bị bệnh tật cướp đi mạng sống bất cứ lúc nào!".
"Ông là bác sĩ nhưng không lo nghĩ cho bệnh nhân, ngược lại còn ở đây tàn hại bệnh nhân. So với loại người như ông thì sao tôi có thể được coi là độc ác chứ? Tôi phế hai cánh tay của ông là vì ông không xứng làm một bác sĩ! Như vậy chẳng phải là tạo phúc cho nhân dân sao?".
Những lời nói của anh lập tức nhận được sự đồng tình của các bệnh nhân ở ngoài cổng.
Bọn họ la ó ầm ĩ.
"Thần y Lâm nói đúng!".
"Ông không xứng làm bác sĩ!".
"Bác sĩ chứ có phải người học võ đâu mà thách đấu khiêu chiến? Ông coi nơi này là võ quán à?".
"Phải đấy, bây giờ tôi đang khó chịu toàn thân, phải để các chuyên gia giáo sư của học viện khám cho. Vậy mà ông lại làm ầm ĩ lên như vậy, ông muốn hại chết tôi sao?".
"Ông mà cũng xứng làm bác sĩ à? Nếu làm chậm trễ việc chữa bệnh cho bà tôi, tôi sẽ cho ông biết tay!".
"Cút đi!".
"Đúng vậy, cút đi! Cút đi!".
"Mau cút đi!".
Các bệnh nhân kích động kêu lên.
Ông lão kia biến sắc, lập tức hiểu ý của Lâm Chính.
Anh muốn tạo dư luận để gây sức ép cho ông ta.
Trong tình huống này, hoặc là ông ta đồng ý, hoặc là cụp đuôi mà về, không có lựa chọn thứ ba.
Nhưng nếu đồng ý, thì đó là thần y Lâm cơ mà…
Ông ta là người do nhà họ Mạnh phái đến thách đấu, cũng là người có y thuật giỏi nhất nhà họ Mạnh…
Mục đích của ông ta là phải hủy hoại danh tiếng của thần y Lâm cùng với học viện Huyền Y Phái, để tiện cho nhà họ Mạnh giải thể học viện Huyền Y Phái dễ dàng hơn…
Nhưng không ngờ thần y Lâm lại tàn độc như vậy, hơn nữa… còn khiến cho sự tàn độc này trở thành chuyện đường hoàng hiển nhiên.
Thực ra ông ta không chắc chắn mình có thể thắng được thần y Lâm. Nếu thắng thì tốt quá, nếu thua thì cũng chẳng sao, dù sao các chiến tích của thần y Lâm đã cho thấy sự phi phàm của cậu ta rồi.
Ông ta đến đây với suy nghĩ như vậy.
Nhưng hiện giờ, thần y Lâm lại nâng cái giá của thắng thua lên một tầm cao
đáng sợ như vậy…
Nếu vậy thì không dễ đối phó nữa rồi…
Ánh mắt ông ta lóe lên tia sáng, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.
Một lát sau, ông ta thầm hừ một tiếng, nói: "Thần y Lâm, chúng ta chỉ giao lưu y học bình thường, tôi không có ý gì khác. Nếu cậu nói tôi đang gây chuyện, làm ảnh hưởng đến việc điều trị của các bệnh nhân, vậy thì được, tôi có thể chờ, thậm chí còn có thể giúp các cậu điều trị cho bọn họ. Tôi có thể chờ đến lúc cậu có thời gian rảnh thi với tôi, còn về chuyện phế tay phế chân này… Hừ, tàn nhẫn quá! Nếu cậu dùng điều kiện này để thi đấu y học, chỉ e sẽ bị người ta chỉ trích những người học y như chúng ta là một đám đồ tể!".
"Vậy là ông sợ sao?".
"Còn lâu nhé…", ông ta thầm cắn răng.
Nhưng đám phóng viên xung quanh thì không tin, bọn họ lại điên cuồng chụp ảnh.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của bọn họ, không biết sẽ lại nghĩ ra tiêu đề gì.
Ông lão cuống lên, tức giận nói: "Thần y Lâm, rốt cuộc cậu có đấu hay không?".
"Tôi đã nói rồi, khám chữa cho bệnh nhân quan trọng hơn. Chuyện thi đấu thì chờ khám xong cho bọn họ lại tính tiếp. Nếu ông không muốn lấy cánh tay ra để đặt cược, thì khám bệnh cho mọi người đi. Lúc nào khám xong hết cho các bệnh nhân giúp tôi, thì tôi sẽ thi đấu y thuật với ông", Lâm Chính nói.
"Được", ông lão phất tay áo: "Tưởng tôi sợ cậu chắc?".
Vậy là lần này đã giải quyết được rồi sao?
Ông lão dẫn theo một đám học trò của mình tiến vào học viện.
"Thầy", Hùng Trưởng Bạch vội vàng bước tới, lộ vẻ lo lắng.
"Không sao, sắp xếp công việc cho bọn họ đi", Lâm Chính cười nói.
Hùng Trưởng Bạch chần chừ một lát, rồi vẫn gật đầu, hỏi: "Thầy, có cần xếp cho bọn họ những bệnh nhân phiền phức nhất khó nhằn nhất không?".
"Không cần đâu, bệnh nhân bình thường là được rồi. Những bệnh nhân khó chữa thì mang đến chỗ tôi, đừng lấy tính mạng của bệnh nhân ra đùa giỡn", Lâm Chính nói xong liền xoay người rời đi.
Một lát sau, ông lão bày một chiếc bàn ở cửa tòa nhà khám chữa bệnh.
Một đám bệnh nhân cầm số xếp hàng trước bàn.
Không khí vô cùng hài hòa.
Đám phóng viên thấy không có gì để chụp nữa, cũng tản đi không ít.
Một người đàn ông đứng trong góc chứng kiến cảnh này, liền lấy điện thoại ra gọi đến một số.
“Sao rồi? Giải quyết xong chưa?”, bên kia điện thoại là một giọng nói trầm thấp.
“Ông chủ, hình như đã xảy ra chút vấn đề”.
“Vấn đề gì? Lẽ nào Mạnh Châu đã thất bại sao?’.
“Không, ông ta vẫn chưa thi với thần y Lâm!”.
“Cái gì? Vẫn chưa thi? Vậy ông ta đang làm gì?”.
“Ông ta… ông ta đang giúp Huyền Y Phái khám bệnh…”, người đàn ông kia há miệng, khó nhọc nói.