Lâm Chính dụi mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm, xác nhận hai ba lần mới xác định đó đúng là Tô Thái…
“Chuyện gì thế?”.
Lâm Chính bước tới mấy bước, vội vàng hỏi.
“Đánh nhau, chứ còn chuyện gì được?”, bác sĩ liếc nhìn anh, không quan tâm, đi theo nhân viên y tế đưa Tô Thái vào phòng cấp cứu.
Đánh nhau?
Sắc mặt Lâm Chính khó coi, dường như nghĩ tới gì đó.
“Bố!”.
Lúc này, một giọng hét thảm thiết vang lên.
Lâm Chính quay sang nhìn, lại thấy Tô Dư đang chạy tới, nước mắt giàn giụa.
“Tiểu Dư!”.
Lâm Chính ngăn cô ta lại.
“Lâm Chính, bố tôi làm sao thế? Ông ấy không sao chứ?”, Tô Dư khóc lóc hỏi.
“Ông ấy đã được đưa vào cứu chữa rồi. Yên tâm, không có chuyện gì đâu, có tôi ở đây”, Lâm Chính ôm Tô Dư, dịu dàng an ủi.
Lúc này cảm xúc của Tô Dư mới tốt lên được một chút.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.
“Tôi… Tôi nhận được điện thoại của mẹ tôi, nói bố tôi bị người ta đâm, tôi chạy từ trường tới đây ngay. Mẹ tôi nói, hôm nay đám người cho vay nặng lãi đó lại đến đập cửa. Bố tôi bảo mẹ tôi nấp trong phòng, ông ấy ra xem sao. Mẹ tôi đợi một lúc lâu mà không thấy bố tôi vào, thế nên ra ngoài cửa xem sao. Nào ngờ bố tôi ngã ở dưới đất, chảy rất nhiều máu. Lâm Chính, làm sao đây? Bây giờ phải làm sao đây?”.
Tô Dư hoàn toàn thất thần, gương mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy.
“Yên tâm đi Tô Dư, tôi sẽ giúp cô giải quyết”.
Lúc này Tô Dư mới yên tâm được một chút.
Đúng lúc đó, điện thoại của Tô Dư đột nhiên vang lên.
Cô ta lấy ra xem, là một số điện thoại lạ, không dám bắt máy.
Lâm Chính lấy điện thoại sang nghe máy, đồng thời bấm loa ngoài.
“Cô Tô Dư phải không?”.
Bên kia điện thoại vang lên giọng cười cợt của một người đàn ông.
“Anh… Anh là ai?”, Tô Dư run rẩy hỏi.
“Tôi là chủ nợ của nhà cô! Cô Tô Dư, chúng tôi đến trường tìm cô, phát hiện cô không có ở đây, đúng là khiến người ta thất vọng. Cô đang ở đâu? Có thể đến chỗ chúng tôi bàn chuyện nợ nần của nhà cô không?”, người đó cười nói.
“Các người muốn làm gì?”, Tô Dư hoảng sợ hỏi.
Người kia lại tìm đến trường của cô ta… việc này đã nghiêm trọng đến mức nào!
“Không làm gì cả, lúc chúng tôi đến nhà cô, phát hiện hình như những thứ đáng giá trong nhà cô đều không còn, cô định làm sao trả nợ cho chúng tôi?”, người đàn ông đó cười hỏi.
“Những thứ đáng giá trong nhà chúng tôi đã bán đi trả nợ rồi, nợ của các người… phải đợi vài hôm… Dù sao số tiền nợ các người quá cao, tự dưng nâng lên gấp đôi, sao chúng tôi có thể trả được…”, Tô Dư khóc lóc.
“Đợi? Không đợi được, chúng tôi đã cho gia đình các cô thời gian chuẩn bị tiền rồi, các người định quỵt nợ à?”.
“Nhưng tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy!”, tâm trạng Tô Dư hơi suy sụp.
“Không có tiền? Không sao, tôi có đường kiếm tiền cho cô. Nếu cô Tô Dư có hứng thú thì hợp tác với tôi, chắc chắn có thể kiếm được số tiền lớn trả nợ cho tôi”, người đàn ông cười nói.
Tô Dư ngạc nhiên: “Đường gì kiếm tiền?”.
“Cô Tô Dư, nghe nói lúc trước cô vốn hợp tác với đạo diễn Tống Kinh đóng phim, kết quả đạo diễn Tống Kinh đột nhiên đổi người khác, dẫn đến kế
hoạch ra mắt của cô bị bỏ dở, đúng không?”.
“Phải…”, Tô Dư cắn môi.
“Ha ha, cô Tô, mặc dù bộ phim đó không thành, nhưng chuyện này cũng khiến cô có được sự chú ý, bây giờ cô cũng coi như có chút danh tiếng. Chi bằng thế này, chỗ tôi cũng có một bộ phim, nếu cô đồng ý diễn nữ chính cho bộ phim này, vậy thì chuyện tiền chúng ta xóa bỏ, cô thấy thế nào?”, người đàn ông cười nói.
“Là phim gì?”, Tô Dư cẩn trọng hỏi.
“Yên tâm, không phải phim gì mệt lắm đâu, cô chỉ cần cởi chút quần áo, sau đó phối hợp với nam chính làm vài tạo hình ở trên giường, rên lên mấy câu là được, ha ha…”, người đàn ông đó cất tiếng cười bỉ ổi.
Gã vừa nói xong, sắc mặt Tô Dư lập tức thay đổi, cô ta đã hiểu ý của người đàn ông.
“Bỉ ổi! Anh cút đi! Dù tôi có chết cũng sẽ không quay loại phim đó!”, Tô Dư vô cùng xấu hổ mắng chửi.
“Đồ đê tiện! Cho cô cơ hội mà cô không nắm bắt? Cô nghĩ cô là cái thá gì? Cô quay phim đó chưa chắc bán được bảy triệu mấy tệ! Tôi đã chịu phần thiệt rồi, cô còn dám từ chối?”, người đàn ông thẹn quá hóa giận, quay sang chửi mắng.
“Anh cút đi!”, Tô Dư tức đến mức mặt đỏ bừng.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Đồ đê tiện, cô không chịu quay thì mau trả tiền! Trong vòng ba ngày, nếu cô không trả tiền lại đây thì đừng trách tôi!”.
“Các người đã làm bố tôi bị thương, các người còn định làm gì nữa? Giết tôi sao? Được, các người cứ làm đi, tôi… tôi không sợ các người!”, Tô Dư nghiến răng, nói.
“Giết cô, ha, cô chết rồi thì ai trả tiền cho chúng tôi? Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không động đến một sợi tóc của cô. Nhưng để đề phòng cô chạy trốn, chúng tôi cũng phải áp dụng một số biện pháp!”, người đàn ông cười nhạt nói.
Tô Dư tim đập thình thịch, lòng rét lạnh, vội hỏi: “Biện pháp gì?”.
“Ha ha”, người đàn ông không trả lời, cúp máy thẳng.
“Lâm Chính, anh ta… anh ta muốn làm gì?”, Tô Dư vội vàng nhìn sang Lâm Chính, hoảng sợ hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, sau đó chợt hiểu ra điều gì, lập tức quát lên: “Không hay rồi, Tiểu Khuynh!”.
“Cái gì?”.
Tô Dư sợ đến mức suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải ngay.
“Chủ tịch Lâm!”.
“Mau, phái người đi đón Tô Tiểu Khuynh em gái tôi đến nơi an toàn, nếu cô ấy thiếu một cọng tóc nào, tôi sẽ hỏi tội ông!”, Lâm Chính khẽ quát.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải vội vàng buông việc trong tay xuống, ngay lập tức chạy đi sắp xếp.