Lâm Chính vừa xuất hiện trước cổng bệnh viện, ngay lập tức dẫn đến hàng loạt tiếng kinh ngạc và người người đến vây xem.
“Trời ạ, là thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
“Thần y Lâm, xin anh hãy khám bệnh cho tôi”.
“Thần y Lâm, tôi trả tiền, xin anh hãy chữa khỏi bệnh cho tôi. Cầu xin anh!”.
“Thần y Lâm…”.
Người xung quanh đều vây lại, bệnh nhân có, người thân có, mọi người vô cùng kích động bao vây xung quanh anh một cách kín kẽ.
Lâm Chính cảm thấy bất đắc dĩ, vội vàng xua tay: “Mọi người có bệnh gì thì hãy tìm bác sĩ của bệnh viện. Nếu có bệnh gì khó chữa cũng hãy liên hệ với bệnh viện. Bệnh viện này đã xây dựng mối quan hệ hữu hảo với Học viện Huyền Y Phái, có thể nhờ bệnh viện hỗ trợ chuyển viện. Mong mọi người hãy tin vào bác sĩ ở nơi đây”.
Lâm Chính an ủi một phen, cảm xúc của mọi người mới ổn định lại được chút, sau đó anh nhờ vào sự hỗ trợ của nhân viên y tế xung quanh mới có thể thoát thân.
Không bao lâu sau, anh đội một chiếc mũ, đến trước phòng bệnh ICU tầng ba.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
Người nhà họ Tô nhìn thấy Lâm Chính đi đến thì vô cùng vui mừng, đồng loạt tiến lên nghênh đón.
“Ái chà, con rể tương lai, cuối cùng con cũng đến, chúng tôi đợi ở đây lâu rồi”, Trương Tinh Vũ cười tươi như hoa, vội vàng tiến tới, ánh mắt vừa đắc ý vừa kích động.
Tô Nhu có thể mời thần y Lâm tới, theo bà ta thấy, chuyện thần y Lâm và con gái mình kết hôn đã là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột. Nếu không, vì sao người ta lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy?
Đứng trước lời chào nhiệt tình của Trương Tinh Vũ, Lâm Chính không dao động.
Thật sự trái ngược quá lớn. Lúc ở cạnh nhau với thân phận Lâm Chính, anh chưa bao giờ thấy Trương Tinh Vũ có thái độ như thế với anh.
“Người bệnh đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Bệnh viện biết là anh sẽ tới nên đã đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, mong anh nhanh chóng vào xem xem”, Tô Dư vội vàng nói.
“Được”.
Lâm Chính nhanh chân bước vào phòng phẫu thuật.
Người nhà họ Tô rất kích động, cũng rất cung kính.
“Không ngờ thần y Lâm lại dễ nói chuyện như vậy”.
“Tôi nhớ lúc trước anh ta rất hung dữ”.
“Không phải là do nể mặt con gái tôi hay sao, nếu không, các người nghĩ dựa vào các người có thể mời được thần y Lâm? Quên mất chuyện phương thuốc lúc trước rồi à?”, Trương Tinh Vũ cười khẩy, nói.
Người nhà họ Tô nghe vậy, sắc mặt ai nấy cũng thay đổi, không lên tiếng.
Chuyện phương thuốc của bà cụ Tô lừa người nhà họ Tô một vố thê thảm. Với thực lực hiện nay của thần y Lâm, muốn xử lý những người nhà họ Tô bọn họ đúng là dễ như trở bàn tay, búng ngón tay là có thể giải quyết, nhưng anh lại không động vào nhà họ Tô.
Theo người nhà họ Tô thấy, đây hoàn toàn là vì nể mặt Tô Nhu, nếu không, bọn họ đã phải chạy trốn khỏi Giang Thành từ lâu.
“Tinh Vũ à, cô đã sinh được một đứa con gái rất giỏi giang”.
“Đều nhờ cả vào Tô Nhu”.
“Tuy nhà họ Tô chúng ta sa sút, nhưng có Tô Nhu ở đây, sau này nhà họ Tô chúng ta nhất định có thể quật khởi trở lại”.
“Không sai!”.
Người nhà họ Tô đồng loạt vây lại, nói một cách thân thiết, câu nào câu nấy đều là lời khen ngợi.
Trương Tinh Vũ cười tươi rói.
Tô Nhu ở cạnh lại liên tục nhíu mày.
Từ khi Lâm Chính vào ở rể nhà họ Tô, trở thành chồng cô, những người này chưa bao giờ nói tốt về cô một câu. Hôm nay thần y Lâm đến đây, mấy người này lại trở mặt y như phim, ai cũng nâng cô lên tận mây xanh.
Thật là châm biếm.
Đây chính là hiện thực sao?
“Được rồi Mãn San, có thần y Lâm ở đây, A Thái chắc chắn sẽ không sao đâu! Cô yên tâm đi!”, người bên cạnh an ủi.
“Phải, thần y Lâm không phải mấy bác sĩ chân đất, có cậu ta ở đây, A Thái nhất định sẽ bình yên vô sự”, Lưu Mãn San lau nước mắt, cười nói.
“Chỉ sợ lúc trước tên vô dụng kia động vào A Thái khiến vết thương của A Thái nghiêm trọng hơn. Các người không thấy, còn tôi đã tận mắt nhìn thấy tên vô dụng đó châm mấy kim lên người A Thái, mong rằng mấy châm đó sẽ không xảy ra chuyện gì”, dượng bên họ nói.
Ông ta vừa nói, Lưu Mãn San lập tức căng thẳng.
“Dượng nói đúng, chúng ta phải mau qua đó nói rõ tình hình cho thần y Lâm!”.
“Đúng đúng đúng, chúng ta mau qua đó đi!”.
Mọi người trong nhà họ Tô chạy ào ào tới phòng phẫu thuật.
Khi bọn họ tới nơi, cửa phòng phẫu thuật vừa khéo cũng mở ra.
Thần y Lâm và mấy bác sĩ trước kia bước ra khỏi phòng.
“Thần y Lâm, tình hình sao rồi? Bố tôi có ổn không?”, Tô Dư vội hỏi.
“Rất không khả quan!”, Lâm Chính cố ý lắc đầu nói.
“Hả?”.
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Hai mắt Lưu Mãn San tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.
“Mẹ!”, Tô Dư vội vàng dìu Lưu Mãn San.
Lưu Mãn San khóc lớn: “Ngay cả thần y Lâm cũng không cứu được A Thái, A Thái xong rồi! Lần này A Thái thật sự xong rồi, số tôi khổ quá mà…
Hu hu hu…”.
Tiếng kêu khóc vang vọng hành lang.
Mọi người vội vàng an ủi.
“Tôi hỏi mọi người, mấy vết châm trên người bệnh nhân là ai đã thực hiện?”, Lâm Chính hỏi.
Câu hỏi này vừa được đưa ra, tất cả mọi người nổ ra xôn xao.
“Thần y Lâm, chúng tôi đang định nói với cậu đây, đó là Lâm Chính làm!”.
“Chắc cậu biết Lâm Chính chứ? Chính là chồng cũ của Tô Nhu… Cậu yên tâm, mặc dù Lâm Chính từng kết hôn với Tiểu Nhu, nhưng tên vô dụng đó chưa hề đụng vào Tiểu Nhu! Tiểu Nhu vẫn còn là trinh nữ!”.
“Tên vô dụng đó tự đọc vài cuốn sách về y học ở trong nhà rồi cứ nghĩ mình là bác sĩ. Vừa rồi nhân lúc chúng tôi không chú ý, nó còn châm cho bệnh nhân mấy kim, đúng là lấy mạng người mà!”.
“Thần y Lâm, tên vô dụng đó đã bị chúng tôi đuổi đi rồi. Cậu yên tâm, quay về chúng tôi nhất định sẽ khiển trách cậu ta. Nhưng tình trạng của A Thái… cậu xem lại xem còn có cách gì không?”.
Người nhà họ Tô ba mồm bảy miệng, nhao nhao nói.
Tiếng nguyền rủa và châm chọc vang lên bên tai không dứt, toàn là nhằm vào Lâm Chính.
Nhất là Lưu Mãn San, vừa giậm chân vừa khóc lóc chửi mắng: “Thằng chết bằm đó hại cả nhà tôi chưa nói, còn định hại chết A Thái. Nếu A Thái có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ khiến thằng chết bằm đó không được chết tử tế! Nhất định phải lột da thằng chó đó ra! Hu hu…”.
“Mẹ…”, Tô Dư ở bên cạnh gọi một tiếng, nhưng không có tác dụng gì.
“Con nghe đây, mẹ không cho phép con qua lại với tên vô dụng đó nữa, gặp cũng không được gặp. Con mau xóa hết mọi cách liên lạc với nó đi!”, Lưu Mãn San nhìn chằm chằm Tô Dư, nói.
“Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy… Em rể cũng có lòng tốt mà!”, Tô Dư vội nói.
“Em rể? Xì! Tên vô dụng đó cũng xứng làm em rể của con? Em rể con chỉ có một mình thần y Lâm mà thôi!”, Lưu Mãn San tức giận nói, sau đó cướp lấy điện thoại của Tô Dư, nhập ngày sinh nhật của cô ấy mở khóa, tìm đến số điện thoại trong danh bạ và Zalo, xóa hết tất cả cách liên lạc với Lâm Chính.
“Mẹ!”, Tô Dư sốt ruột, vội vàng giật điện thoại lại. Nhưng vô dụng, đợi đến khi lấy được điện thoại, trong đó đã không còn bất cứ cách nào liên lạc với Lâm Chính được nữa.
Tô Dư đỏ mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lâm Chính đứng cạnh không ngăn cản, chỉ im lặng quan sát.
Đợi Lưu Mãn San xóa hết cách liên lạc xong, Lâm Chính mới thong thả lên tiếng: “Mọi người có biết có thể tìm được Lâm Chính đó ở đâu không?”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Thần y Lâm, cậu còn tìm thằng chó đó làm gì?”, Lưu Mãn San khó hiểu hỏi.
“Chẳng lẽ cậu định đối phó với cậu ta?”.
“Cậu nên làm vậy từ sớm, bằng không, thằng đó mặt dày ăn bám ở nhà A Quảng, chúng tôi cũng không có cách nào”.
Người nhà họ Tô đều sung sức, nhao nhao nói.
Bọn họ không thể hiểu được, vì sao thần y Lâm lại dung túng cho Lâm Chính. Nếu anh ta muốn đưa Tô Nhu lên giường thì chắc cũng dễ như trở bàn tay mới đúng.
Thế nhưng… thần y Lâm lại lắc đầu, nói: “Không phải tôi muốn đối phó với anh ta, cũng không phải tôi muốn tìm anh ta, người phải tìm anh ta có lẽ là các người. Bởi vì tôi không chữa được cho bệnh nhân này, nhưng từ những vết châm trên người bệnh nhân, nếu châm là Lâm Chính thực hiện thì chắc chắn Lâm Chính đó có thể chữa khỏi cho bệnh nhân. Hơn nữa tôi tin rằng, trên đời này chỉ có Lâm Chính mới có thể chữa khỏi cho bệnh nhân! Những người khác… e rằng lực bất tòng tâm!”.
Thần y Lâm nói rất nghiêm túc.
Anh vừa dứt lời, hiện trường đang xôn xao thoáng chốc trở nên cực kỳ im lặng.