Tiểu Triệu nghe thấy thế thì lập tức tỏ vẻ mừng rỡ.
“Anh Lâm có lòng quá! Không giấu gì anh, mấy ngày trước ông ấy định đến Yên Kinh gặp sĩ quan huấn luyện cũ trước đây của ông ấy. Lão sĩ quan chinh chiến mấy chục năm, người đầy vết thương, sức khỏe cũng suy giảm nhiều. Nếu như có thể có một viên thuốc tăng thọ, thì đối với ông ấy chẳng khác nào có thêm một cái mạng”, Tiểu Triệu kích động nói.
Đối với những người già gần đất xa trời, thì sống thêm 10 năm đã ngang với tái sinh rồi.
Lâm Chính gật đầu: “Nếu đã vậy thì coi như tôi tặng thêm một phần quà cho lão tướng quân, anh mau đi lấy đi”.
“Được”, Tiểu Triệu cười nói, rồi định xoay người rời đi.
Nhưng mới đi được mấy bước, hình như nhớ ra gì đó, anh ta nói: “Đúng rồi anh Lâm, ông ấy bảo tôi nói với anh, chuyện giữa thế gia Tư Mã và anh ông ấy đã biết rồi, ông ấy sẽ cảnh cảo thế gia Tư Mã, mong anh đừng lo”.
Những người có mặt đều thót tim.
“Chuyện giữa thế gia Tư Mã và tôi là ân oán cá nhân, tôi không muốn kéo theo cả bọn họ. Còn nữa, cái tôi cần không phải là cảnh cáo thế gia Tư Mã, mà là bắt bọn họ phải cúi đầu”, Lâm Chính nói.
Tiểu Triệu sửng sốt, mỉm cười, cũng không nhiều lời mà xoay người rời đi.
Đám người Khâu Qua, Viên Khải lập tức nháy mắt với người bên cạnh.
Người bên cạnh họ vội vàng đi theo Tiểu Triệu.
Sau khi Tiểu Triệu lái xe đi, bọn họ mới chạy vào.
“Nhìn thấy biển số xe chưa?”, Viên Khải nhỏ giọng hỏi.
“Thấy rồi, là biển số xe của Yên Kinh…”
“Yên Kinh? Việc này… quân đội của Yên Kinh… sao lại chạy đến đây?”, Viên Khải run rẩy.
“Lẽ nào… thần y Lâm này có liên quan đến quân đội ở Yên Kinh?”, cô Liêu nói.
Không chờ bọn họ nghĩ nhiều, lại có mấy chiếc xe nữa đến, sau đó mấy người trẻ tuổi xuống xe.
Bọn họ túi lớn túi nhỏ, xách từng túi quà chạy vào, vẻ mặt cung kính và gấp gáp. Đến trước mặt Lâm Chính, tất cả đều cúi người, không dám có chút khinh suất nào.
Những người này vừa xuất hiện, lại khiến Viên Khải kinh ngạc.
“Thiếu Nông? Công Dư Tân? Phương… Phương Thị Dân?”, Viên Khải thất thanh kêu lên.
“Hả? Cậu ta là con trai của Thiếu Thu?”.
“Bố của Công Dư Tân… chắc không phải là Công Dư Lỗi đấy chứ?”.
“Sao Phương Thị Dân của ba đoàn luật sư Yên Kinh cũng đến vậy?”.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Còn đám người Khâu Qua, cô Liêu thì đã tái mặt.
Phương Thị Dân thì bình thường, ông ta quả thực là một luật sư giỏi, nhưng dù sao luật sư cũng chỉ là luật sư, người của những thế gia như bọn họ không sợ. Bố ông ta là Phương Hồng, trước kia từng hô mưa gọi gió ở Yên Kinh, nhưng hiện giờ đã nghỉ hưu, cũng không cần quá coi trọng.
Nhưng Thiếu Nông và Công Dư Tân thì khác.
Bố của bọn họ là Thiếu Thu và Công Dư Lỗi, hiện giờ vẫn đang tại vị, một người là viện trưởng Viện Khoa học, một người nắm chức vụ quan trọng, không hề tầm thường.
Sao bỗng dưng con trai của hai người lại chạy đến Giang Thành? Hơn nữa còn cung kính với Lâm Chính như vậy?
Lẽ nào… những người này cũng có quan hệ với thần y Lâm?
Sắc mặt của mấy người sa sầm.
Nếu đằng sau tập đoàn Dương Hoa có những thế lực này giúp đỡ, vậy thì… thần y Lâm quả thực không phải sợ mấy gia tộc bọn họ phản chiến đứng về phía thế gia Tư Mã.
“Thần y Lâm, đây là miếng ngọc tổ truyền của nhà chúng tôi, tôi mang đến để đổi lấy một viên thuốc tăng thọ, không biết có được không?”, Thiếu Nông đặt mấy món quà xuống đất, sau đó vội vàng lấy một miếng ngọc ra, dâng lên Lâm Chính.
Quà cáp trị giá khoảng mấy nghìn tệ, nhưng cái được gọi là bảo ngọc tổ truyền này, trên thực tế là một miếng ngọc thạch bình thường đã được truyền nhiều đời.
Lâm Chính chỉ tùy ý nhìn một cái, bình thản đáp: “Miếng ngọc này quá bình thường, không có gì đặc biệt”.
Thiếu Nông lập tức sửng sốt.
“Thần y Lâm, nhà… nhà chúng tôi cũng chẳng có gì, bố tôi vẫn luôn làm việc ở Viện Khoa học, tuy bao năm nay cũng tích cóp tiền, nhưng mà không nhiều. Bây giờ ông ấy còn đang tiến hành một dự án nghiên cứu khoa học, dự án này ông ấy đã làm 15 năm, nhưng sức khỏe càng ngày càng giảm sút. Ông ấy rất mong mình có thể sống được đến lúc dự án nghiên cứu khoa học này kết thúc, thế nên tôi muốn xin một viên thuốc tăng thọ cho bố tôi, để ông ấy có thể hoàn thành dự án này. Thần y
Lâm, tôi nghe nói Hắc Chi Hoa trong thuốc này rất quý giá, cậu là bác sĩ Đông y, chắc chắn là cần đến Hắc Chi Hoa. Đây là Hắc Chi Hoa mà tôi mất tròn một tuần để xin được từ Thái Sơn về cho cậu, hy vọng… hy vọng cậu có thể cho phép tôi dùng nó đổi lấy một viên thuốc tăng thọ…”, Công Dư Tân cũng dè dặt nói, ánh mắt đầy mong chờ.
Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu.
“Thực ra tôi có rất nhiều Hắc Chi Hoa, Kỳ Dược Phòng đã quyết định sáp nhập vào học viện Huyền Y Phái, mà Hắc Chi Hoa ở Kỳ Dược Phòng không có một nghìn cũng có tám trăm. Hắc Chi Hoa này của anh vẫn chưa phải là thượng phẩm, đối với tôi cũng không được coi là hàng hiếm”.
“Ơ…”, Công Dư Tân cũng sửng sốt.
Phương Thị Dân còn định lấy đồ mà mình mang tới ra, nhưng thấy hai người kia bị từ chối thì cũng do dự.
“Thiếu Nông, Công Dư Tân, Phương Thị Dân, các cậu đừng xin xỏ cậu ta nữa, mấy người chúng tôi từ Yên Kinh đến, hét giá mấy tỷ tệ bảo cậu ta bán cho một viên thuốc tăng thọ, mà cậu ta còn không chịu. Các cậu mang mấy thứ vớ vẩn này đến, thì sao cậu ta có thể đưa thuốc tăng thọ cho các cậu chứ? Các cậu từ bỏ đi!”, Viên Khải cười nói.
“Phải đấy, mấy thứ vớ vẩn của các cậu cất đi thì hơn, đừng để người ta cười cho”, cô Liêu cũng lên tiếng.
Ba người nghe thấy thế, lập tức tiu nghỉu.
Nhưng Lâm Chính lại nói: “Tôi nói đồ của bọn họ bình thường, nhưng không nói là không cho bọn họ thuốc tăng thọ”.
“Cái gì?”.
Đám người Khâu Qua, Viên Khải đều vô cùng kinh ngạc.
“Đồ thì các anh giữ lại đi, tôi không vừa mắt, nhưng tôi sẵn lòng cho mỗi người một viên thuốc tăng thọ! Hơn nữa còn là tặng vô điều kiện!”, Lâm Chính đáp.
Ba người mừng rỡ, vô cùng kích động, vội vàng cúi người với Lâm Chính.
“Cảm ơn cậu, thần y Lâm”.
“Ân tình của cậu, cả đời này nhà chúng tôi sẽ không quên”.
Mấy chàng trai lệ nóng quanh tròng.
“Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy? Thà tặng không bọn họ cũng không chịu bán cho chúng tôi, cậu cố ý chọc tức chúng tôi sao?”, khuôn mặt Khâu Qua đỏ bừng, kích động nói.
“Tôi không rảnh chọc tức các ông”.
Lâm Chính lắc đầu nói: “Sở dĩ tôi tặng cho Thiếu Nông, là vì bố anh ấy chính trực liêm khiết, là người có tình có nghĩa mà ai cũng biết, quan tâm dân chúng, được nhiều người yêu quý. Người như vậy, tôi sẵn lòng để ông ấy tăng thêm 10 năm tuổi thọ. Còn bố của Công Dư Tân là Công Dư Lỗi thì có nhiều cống hiến kiệt xuất cho nền nghiên cứu khoa học của đất nước, mất bao tâm huyết cho sự nghiệp khoa học. Người như vậy, tôi cũng sẵn lòng cho không thuốc tăng thọ. Ông ấy được dùng thuốc tăng thọ của tôi là vinh hạnh của ông ấy. Còn về Phương Thị Dân, ông ấy vốn dĩ có mối quan hệ thân thiết với Dương Hoa, tôi cho ông ấy một viên thì sao nào?”.
Anh vừa dứt lời, mấy người Khâu Qua lập tức im bặt.
Thiếu Nông, Công Dư Tân và Phương Thị Dân thì cảm ơn rối rít.
Ánh mắt họ nhìn Lâm Chính đầy khâm phục và tôn kính.
Ba người lại cúi người một cúi thật sâu, rồi rời đi.
Ba người họ vừa đi chưa lâu, lại có không ít người chạy đến quán trà.
Đám người Khâu Qua ngoảnh sang nhìn, ai nấy đều ngã ngồi xuống ghế…
Những người đến… đều là người Yên Kinh…