Tư Mã Tàng ngồi trên sảnh đường, bên dưới là những người thuộc tầng lớp lãnh đạo của thế gia Tư Mã vội vàng chạy đến đây.
Sắc mặt mỗi một người đều khó coi vô cùng, hoặc âm u, hoặc căng thẳng, hoặc sợ hãi, không ai ngồi yên.
“Gia chủ, tất cả nguồn cung của nhà máy thực phẩm chúng ta đều bị ngừng, hơn nữa còn là đơn phương hủy hợp đồng. Bên cung nói họ sẽ chịu tiền hủy hợp đồng, nói chúng ta yên tâm”.
“Gia chủ, bốn công ty dưới quyền chúng ta đều xuất hiện vấn đề phòng cháy chữa cháy, được bên trên yêu cầu chỉnh đốn”.
“Gia chủ, bên trên ra thông báo, nói rằng khu vui chơi mà chúng ta đầu tư xuất hiện nguy hiểm tiềm ẩn rất nghiêm trọng. Khu vui chơi cần phải dừng kinh doanh, đợi nguy cơ cháy nổ được giải quyết, sau đó đưa lên trên xét duyệt, xét duyệt xong mới có thể tiếp tục vận hành…”.
“Gia chủ…”.
Người của thế gia Tư Mã chạy vào thông báo tin tức cho Tư Mã Tàng.
Tất cả tin tức không có cái nào tốt.
Người nhà Tư Mã ai nấy đều sắp ngồi không yên, có người run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Chuyện xảy ra trong cả năm cũng không nhiều bằng chuyện xảy ra ngày hôm nay…
“Anh cả, không còn nghi ngờ gì nữa, có người đang nhằm vào thế gia Tư Mã chúng ta”, Tư Mã Trường Tâm đang ngồi dưới nói giọng khàn khàn.
“Nhưng Yên Kinh không có ai có sức mạnh lớn như vậy. Tất cả sản nghiệp, mạch máu của thế gia Tư Mã chúng ta đều bị tấn công. Mạng lưới quan hệ trước đây bị cắt đứt một nửa, hơn một nửa sản nghiệp đều bị phá sản hoặc đình chỉ một cách khó hiểu. Mặc dù Yên Kinh lớn, nhưng cũng chỉ lớn đến thế, rốt cuộc con rồng nào hay con hổ nào đang đối phó chúng ta?”, Tư Mã Tàng nói giọng trầm thấp.
“Anh cả, có khi nào là nhà họ Mặc?”, Tư Mã Trường Tâm cẩn thận hỏi.
“Chúng ta và nhà họ Mặc trước không oán, nay không thù, nhà họ Mặc cần gì phải làm to chuyện với chúng ta như vậy? Hơn nữa… nhà họ Mặc tuy mạnh, nhưng vẫn không có thực lực làm tê liệt thế gia Tư Mã chúng ta”, Tư Mã Tàng lắc đầu.
“Vậy… có lẽ nào là nhà họ Lâm? Thực lực của nhà họ Lâm đủ mạnh chứ?”, có người hỏi.
“Trên dưới nhà họ Lâm đều có tai mắt của chúng ta. Nếu nhà họ Lâm muốn động vào chúng ta, chúng ta có thể không biết được sao? Hơn nữa, thế gia Tư Mã chúng ta và nhà họ Lâm vẫn có chút giao tình. Đại hội sắp mở, bọn họ cần gì phải ra tay với chúng ta?”, Tư Mã Tàng lại bác bỏ suy đoán này.
Mọi người gãi đầu gãi tai, trầm ngâm suy nghĩ.
“Gia chủ, chuyện này rất có thể là thần y Lâm ở Giang Thành làm!”, lúc này Tư Mã Sóc Phương ngồi trên xe lăn hét lên.
Mọi người nhìn sang anh ta.
Một lúc sau, chuỗi tiếng cười lớn vang lên.
“Ha ha ha ha… Sóc Phương, cháu thật là ngây thơ, thần y Lâm của Dương Hoa? Sao có thể?”.
“Chưa nói tới Dương Hoa của thần y Lâm có thực lực đó hay không, chỉ riêng cậu ta ở xa tại Giang Thành, một người ở Giang Thành mà có thể động vào thế tộc ở Yên Kinh chúng ta? Có phải cháu đánh giá cao những người ở góc xó đó rồi không? Cậu ta không thể nào với tay ra xa như vậy!”.
“Cháu trai, dù cháu có thiên phú, nhưng chung quy cũng còn quá trẻ. Có đôi khi cháu không cần đánh giá cao kẻ địch của mình quá, như thế rất dễ suy sụp lòng tin”.
Người nhà Tư Mã ở xung quanh cười nói.
Tư Mã Trường Tâm cũng liếc nhìn Tư Mã Sóc Phương, dường như không vui lắm.
Nhưng Tư Mã Sóc Phương lại không quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh, mà nghiêm túc nói: “Mọi người coi thường thần y Lâm quá rồi. Bây giờ thần y Lâm không chỉ có Dương Hoa, anh ta còn có Học viện Huyền Y Phái, thậm chí gần đây có tin đồn Kỳ Dược Phòng cũng do thần y Lâm nắm giữ. Bây giờ, sức mạnh của thần y Lâm không thua kém gì nhà Tư Mã, hoàn toàn có thể dùng cứng chọi cứng với chúng ta. Ngoài những cái đó ra, ở Quảng Liễu, Thượng Hỗ cũng có thế lực của anh ta, cộng thêm uy danh của anh ta ở giới Đông y trong nước, mọi người cảm thấy người như vậy có thể xem thường sao?”.
Anh ta nói xong, nụ cười trên mặt bọn họ cũng biến mất.
Hiện trường thoáng chốc lặng đi không ít.
“Sóc Phương nói không sai”, Tư Mã Tàng hạ
thấp giọng, nói: “Bây giờ đúng là thần y Lâm không thể xem thường, mọi người cũng đừng quá tự đại”.
“Gia chủ, anh cũng tán thành với lời của Sóc Phương, cảm thấy đây là do thần y Lâm Làm à?”, Tư Mã Trường Tâm nhíu mày hỏi.
“Không tán thành”, Tư Mã Tàng lắc đầu.
“Vậy gia chủ có ý gì?”.
“Tôi chỉ nói không thể xem thường thần y Lâm, không có nghĩa chuyện này là do thần y Lâm làm. Dù thần y Lâm có sức mạnh của Kỳ Dược Phòng hỗ trợ thì đã sao? Phải biết cậu ta đã tiếp nhận Kim Huyết Hổ Tú của thế gia Tư Mã chúng ta, cậu ta không chỉ phải đối mặt với nhà Tư Mã, mà là tất cả các gia tộc có quan hệ với thế gia Tư Mã chúng ta”, Tư Mã Tàng nói.
“Nhưng nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh đã trả khăn hổ lại rồi… Ý của bọn họ là cắt đứt quan hệ với nhà Tư Mã chúng ta”, Tư Mã Trường Tâm nói.
“Tuy không biết vì sao bọn họ lại làm vậy, nhưng tôi tin bọn họ sẽ phải hối hận. Bọn họ muốn cắt đứt thì cắt đứt, chúng ta còn có nhà họ Đoàn, giải quyết Dương Hoa vẫn dư sức. Đợi tôi giải quyết được thần y Lâm, sau đó hợp tác với nhà họ Đoàn lấy được lợi ích ở đại hội. Không có thế gia Tư Mã chúng ta, nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh ở đại hội chắc chắn sẽ khó mà tiến bước. Đợi đến khi đại hội kết thúc, chúng ta một bước lên trời, lúc đó nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh chỉ có thể ngước mắt nhìn chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta hãy từ từ tính món nợ ngày hôm nay của bọn họ”, trong mắt Tư Mã Tàng lóe lên sự hung dữ.
Bọn họ đồng loạt gật đầu, mong chờ ngày đó tới.
Đúng lúc đó, một người vừa bò vừa lăn vào trong phòng.
“Gia chủ! Gia chủ!”.
“Là A Văn?”.
“Tư Mã Văn, từ lúc nào mà cậu trở nên luống cuống như vậy?”.
Mọi người đều đứng dậy, nhìn người đó, hỏi.
Tư Mã Văn lấy điện thoại ra, hét lên: “Gia chủ, Tư Mã Văn gọi cho ông mãi mà không được, thế nên chạy đến đây báo cáo với ông…”.
“Có chuyện gì, cậu mau nói!”, Tư Mã Tàng siết chặt gậy chống, nghiêm túc hỏi.
“Bẩm gia chủ, tôi vừa nhận được tin, nói… nói tầng lớp lãnh đạo của Yên Kinh đang lưu truyền một thứ được gọi là thuốc tăng thọ. Nghe nói ăn đan dược này vào có thể tăng mười năm tuổi thọ”, Tư Mã Văn run rẩy nói.
“Thuốc tăng thọ?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Tư Mã Văn, cậu nghe được từ đâu? Mấy thứ lừa đảo tà môn ngoại đạo này làm gì có ai tin?”, Tư Mã Trường Tâm lạnh lùng nói.
“Không phải đâu ông hai, thuốc tăng thọ này là thật. Thời gian trước, gia chủ nhà họ Chương là Chương Sư Hà bị bệnh sắp mất, vốn chỉ còn một hơi thở, nhưng cháu gái ông ta cho ông ta ăn một viên thuốc tăng thọ, ông ta lại sống dậy. Bác sĩ trong bệnh viện đều nói là kỳ tích”, Tư Mã Văn nói.
“Có chuyện đó thật sao?”.
Người ở đây đều kinh ngạc.
“Chuyện này hình như tôi cũng từng nghe nói, nhưng nó quá kỳ quặc, tôi cứ tưởng đó là do mấy kẻ không có chuyện gì làm thêu dệt ra, nên không để tâm lắm”, một người của nhà Tư Mã nói.
“Tăng mười năm tuổi thọ? Thật là trái đạo trời… Nếu thật sự có thứ đó, thế gia Tư Mã chúng ta cũng phải mua một ít về đây mới phải”, Tư Mã Tàng nheo mắt lại, nói.
“Gia chủ… đan dược đó ai cũng có thể mua được, nhưng… chỉ riêng nhà Tư Mã chúng ta là không thể!”, Tư Mã Văn sắp khóc.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Tư Mã Tàng đứng bật dậy, nghiêm nghị quát hỏi: “Vì sao?”.
“Bởi vì… thuốc tăng thọ đó là do thần y Lâm làm ra!”, Tư Mã Văn hét lên.
Trong phòng lập tức yên lặng như tờ…