Xe lái tới một bến tàu ở ngoài Giang Thành thì dừng lại.
Lâm Chính lên thuyền cùng một đám nam thanh nữ tú, quần là áo lượt.
Anh quan sát một chút, đây không phải là thuyền buôn, mà là một chiếc thuyền tư nhân. Thuyền này vốn dĩ không lớn, có thể chứa được khoảng chục người.
Trên boong có không ít nam nữ mặc đồ bó sát đang đứng.
Khi chú Nham đi tới, bọn họ đều cúi đầu chào.
Hiển nhiên họ đều là người của đảo Vong Ưu.
“Xuất phát đi!”, chú Nham lớn tiếng nói.
Chiếc thuyền lập tức khởi động, từ từ lái đi.
“Chú Nham, anh chàng này là ai vậy?”.
Một người ngồi trên boong, nhìn chằm chằm Lâm Chính, không nhịn được liền hỏi.
“Bác sĩ U U tìm được, nói là để chữa bệnh cho bác gái nó, nhưng tôi thấy nó chỉ đang vớ vẩn thôi. Nếu cậu ta không có y thuật gì, thì chúng ta sẽ có lý do nhốt nó một năm, để nó bớt ra ngoài sinh sự khắp nơi”, chú Nham lạnh lùng hừ một tiếng.
Người kia nghe thấy thế thì gật đầu.
Còn Huyết U U thì mặt nhăn mày nhó, ngồi ở đầu thuyền ủ rũ chán chường.
Cô ta coi như hiểu ra rồi, chú Nham đưa Lâm Chính đi cùng, nhưng không hề nghĩ anh có thể chữa khỏi bệnh cho bác gái, mà là để chặn miệng cô ta. Lâm Chính chỉ là cái cớ, một cái cớ để chú Nham có thể nhốt cô ta ở trên đảo một năm. Huyết U U nghĩ đến đây liền không nhịn được lau nước mắt.
Số mình đúng là quá khổ…
Lâm Chính thì không quan trọng.
Thực ra anh đã tò mò về đảo Vong Ưu này từ lâu.
Đây chắc hẳn là thế tộc tông phái xa xưa nào đó, có thể độc chiếm một hòn đảo… E là hòn đảo này đã bị người của đảo Vong Ưu mua lại rồi.
Đương nhiên, Lâm Chính đến đây cũng là có mục đích.
Thông thường, người của những tông tộc xa xưa này rất có khả năng sở hữu Lạc Linh Huyết.
Nếu như có thể lấy được mấy giọt Lạc Linh Huyết trên đảo Vong Ưu, gom đủ 20 giọt, thì chuyến đi này đúng là quá hời.
“Bây giờ chẳng có tin gì về Lạc Linh Huyết, đến đảo Vong Ưu thử xem sao”, Lâm Chính thầm nghĩ.
Chiếc thuyền tiến thẳng về phía Bắc, rời khỏi Giang Thành, đi qua Thượng Hỗ, cũng không biết đến nơi nào, rồi mới nhìn thấy một hòn đảo.
Hòn đảo này không lớn lắm, phóng mắt nhìn qua, quy mô bằng một huyện nhỏ, trên đó xanh tốt rậm rạp, cũng có thể nhìn thấy một số kiến trúc sừng sững giữa rừng.
Điều khiến Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên là hầu hết những kiến trúc này đều mang phong cách cổ, đình đài lầu các, mái cong đấu củng, cực kỳ đặc biệt.
Lúc này, ở bến tàu của hòn đảo có một người đội mũ, nhìn giống như người lái thuyền, đang đứng đó.
Ông ta nhìn thấy chiếc thuyền này đang lái tới, lập tức lùa những chiếc thuyền gỗ xung quanh đi.
Thuyền cập bến.
“Bái kiến Nhị trưởng lão”, người lái thuyền ôm quyền chào hỏi.
Hành động cử chỉ cũng không khác gì người xưa.
Quả nhiên là môn phái cổ võ.
Lâm Chính thầm nghi hoặc.
“Đảo chủ đang ở đâu?”, Huyết Nham hỏi.
“Bẩm Nhị trưởng lão, sáng hôm nay đảo chủ đã rời đảo, không biết là đi đâu”, người lái thuyền đáp.
“Đảo chủ không có nhà thì không gặp được chị dâu, xem ra vẫn chưa thể xử lý con nhóc này ngay được”, Huyết Nham ngoảnh lại trừng mắt lườm Huyết U U.
“Cháu… cháu không phạm lỗi, sao chú cứ gây khó dễ cho cháu thế…”, Huyết U U tủi thân nói.
“Cháu còn nói cháu không phạm lỗi? Hừ, tóm lại y thuật của cậu ta sẽ chứng minh tất cả. Nhóc con, cháu cũng đừng hận chú, không chỉ mỗi chú bất mãn với cháu đâu, mà còn có rất nhiều trưởng lão, thậm chí là bố cháu nữa! Mấy năm nay cháu thực sự làm rất nhiều chuyện quá đáng!”, Huyết Nham lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó xoay người bước về phía trước.
“Sắp xếp chỗ ở cho cậu ta!”.
“Vâng, Nhị trưởng lão!”.
Người lái thuyền gật đầu, sau đó dẫn đường cho Lâm Chính.
Còn Huyết U U thì tức giận chạy đi mất.
Lâm Chính đi theo người lái thuyền lên đảo.
“Chào ông, tôi là Lâm Chính! Xin hỏi tiền bối tên là gì?”, Lâm Chính nhìn người lái thuyền này, thấy ông ta bước chân vững vàng mạnh mẽ, hơi thở đều đều, liền biết đây là người có võ, không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cậu biết tên tôi
thì có ích gì chứ?”, người lái thuyền mặt không cảm xúc đáp.
“Vậy sao?”, Lâm Chính mỉm cười, không nói gì, một lát sau lại hỏi: “Xin hỏi tiền bối, tại sao Nhị trưởng lão vừa rồi lại cực lực muốn nhốt cô U U ở trên đảo? Trước kia cô U U từng làm sai rất nhiều chuyện sao?”.
Lâm Chính vừa dứt lời, người lái thuyền hơi quay sang nhìn anh, nhưng không đáp lại, cứ như ông ta không nghe thấy, rồi tiếp tục cắm cúi đi.
Lâm Chính thấy thế thì nhún vai, cũng không nói gì nữa.
Đi về phía ngọn núi nhỏ ở giữa đảo khoảng hơn mười phút, liền nhìn thấy một bậc thềm dẫn xuống dưới. Một người đàn ông mặc võ phục màu đen đứng trước bậc thềm, nhìn Lâm Chính.
Người lái thuyền gật đầu với người kia, rồi quay về.
“Cậu Lâm, mời đi theo tôi”, người đàn ông mặc võ phục hơi cúi người nói.
Lâm Chính gật đầu rồi đi theo.
Đi hết bậc thang liền nhìn thấy một trang viên rộng lớn, cổng trang viên vô cùng hoành tráng, hai bên là hai bức tượng điêu khắc cao gần ba mét.
Đây là hai bức tượng một nam một nữ, đều theo phong cách cổ trang, nam mặc kiếm phục, nữ mặc váy dài, tay đều cầm kiếm, mắt nhìn phía trước. Tuy là tượng, nhưng ánh mắt bọn họ lại có sự sắc bén bức người.
Sau khi vào cổng, người đàn ông dẫn Lâm Chính đến trước một ngôi nhà thấp lùn ở phía Bắc.
“Cậu Lâm, đây là nơi ở được sắp xếp cho cậu, thời gian này cậu hãy ở đây”, người kia nói.
“Ở đây? Nghĩa là sao?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Tức là nếu không có chuyện gì thì mong cậu Lâm đừng tùy tiện rời khỏi nơi này. Trên đảo có rất nhiều nơi là cấm địa, người ngoài không được đi lại. Nếu xông vào cấm địa, thì hậu quả chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu”, người kia bình thản đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế, sắc mặt liền trầm xuống.
“Nói vậy là các anh muốn nhốt tôi ở đây?”.
Người kia không thèm quan tâm, nói tiếp: “Nếu cậu Lâm cần gì thì có thể nói với Tiểu Thúy ở ngoài cửa”.
Nghe thấy thế, Lâm Chính liền nhìn ra ngoài cửa, thấy một cô gái mặc váy xanh lục đang đứng đó.
Cô gái này thoạt nhìn rất giống nha hoàn trong các bộ phim cổ trang, quần áo đầu tóc y hệt, cũng rất đáng yêu, mắt sáng răng trắng, làn da trắng bóc, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, long lanh biết nói…
Nhưng lúc này cô ấy đang nhìn Lâm Chính với vẻ vô cùng lo lắng. Thấy Lâm Chính nhìn mình, cô ấy liền cúi đầu xuống.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy có chút bất thường.
“Cậu Lâm, nếu không có chuyện gì thì tôi xin cáo từ!”.
Dứt lời, người kia liền xoay người bước ra ngoài cửa.
“Khoan đã!”, Lâm Chính vội kêu lên.
“Cậu Lâm còn chuyện gì sao?”.
“Vừa rồi anh nói nếu xông vào cấm địa thì các anh không chịu trách nhiệm về hậu quả. Vậy tức là tôi có thể đến những nơi có thể đến, đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
Người kia chần chừ một lát rồi gật đầu.
“Vậy tôi bảo cô ấy đưa tôi đi dạo quanh đảo chắc là không vấn đề gì chứ?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Việc này… cũng được!”.
“Thế à? Vậy thì tốt…”