Lâm Chính với tinh thần vô cùng tỉnh táo cùng hai người đệ tử bước vào trong. Khuôn mặt anh vô cùng nhuận sắc, ánh mắt sáng lấp lánh, không hề có hiện tượng bị trúng độc.
Đừng nói là bị trúng độc, mà đến một chút thương tích cũng không có. Diên Nữ sững sờ nhìn Lâm Chính, đầu cô ta không kịp phản ứng, cho tới khi anh nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy thách thức thì cô ta mới giật bắn mình giống như gặp phải ma.
“Không thể nào! Rõ ràng là tên này đã bị mình hạ độc, sao lại không bị sao thế? Không thể nào…Tuyệt đối không thể?”, Diên Nữ thầm kêu lên.
Lâm Chính bước tới trước, liếc nhìn những người đang ngồi. Tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét. Họ thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh cho rồi. Rõ ràng là tất cả đều coi anh là thủ phạm.
“Gặp đảo chủ mà còn không mau quỳ xuống hành lễ?”, một vị trưởng lão thấy Lâm Chính đứng bất động thì lạnh giọng quát.
“Đây là đảo chủ của các người, không phải của tôi, tại sao tôi phải hành lễ?”, Lâm Chính dửng dưng đáp lại.
“Khốn khiếp!"
“Vô lễ”.
“Súc sinh, cậu dám hỗn xược như vậy à?”
“Có tin là tôi sẽ đánh gãy hai chân của cậu, để xem cậu còn dám ngông cuồng nữa hay không!", những người xung quanh đùng đùng nổi giận và hét ầm lên.
“Ngồi xuống hết đi”.
Đảo chủ thản nhiên lên tiếng. Mọi người nghe thấy vậy mới chịu ngồi xuống. Thế nhưng ai cũng hằm hằm sát khí, siết chặt nắm đấm.
Lâm Chính nhìn đảo chủ thì thấy người này mặc áo bào màu nâu, phong cách hết sức cổ xưa. Đảo chủ để râu dài, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, đôi mắt sâu, có thần. Mặc dù ngồi ở vị trí cao nhất nhưng mang lại cảm giác vô cùng điềm tĩnh, tư thế ngay ngắn và luôn giữ thái độ cảnh giác. Ngoài ra xung quanh người người này còn phát ra một luồng khí nhàn nhạt.
Mạnh quá! Đây là đảo chủ của đảo Vong Ưu sao? E rằng võ đạo của người này đã đạt tới mức kinh người rồi.
“Cậu tên là gì?”, đảo chủ hỏi.
“Lâm Chính”.
“Lâm Chính sao? Chưa từng nghe qua. Tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại muốn sát hại đảo chủ?”
“Tô chưa bao giờ nghĩ sẽ sát hại ông. Tôi và ông không thù oán gì, tại sao tôi phải làm thế? Tôi bị người khác đổ oan mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh nói dối, châm độc, vải độc còn đó, vật chứng rành rành mà anh còn cãi sao?”, Diên Nữ vội vàng quát lên.
“Đó là vì cô đổ oan cho tôi! Cô vu oan cho tôi. Cô muốn dùng tôi để đổi lấy phần thưởng của đảo chủ”, Lâm Chính đáp lại chẳng chút khách khí.
“Hừ, ai mà tin được chứ? Một kẻ gian như anh thì nói gì mà chẳng được, anh nghĩ chúng tôi ngốc chắc?”, Diên Nữ lạnh lùng hừ giọng.
“Đúng vậy, chứng cớ đã quá rõ ràng, cậu không thoát được đâu! Cậu nhóc, tốt nhất là nên thật thà nhận tội đi, đừng ép chúng tôi phải dùng hình”, Tam trưởng lão Sở Túc ngồi bên cạnh cũng lên tiếng.
“Đúng vậy, nhận tội đi!”
“Tới nước này rồi mà còn già mồm à?”
“Hừ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Đảo chủ, dùng hình thôi ạ!’
“Dùng hình rồi thì để xem thằng nhóc này còn dám cứng miệng hay không!”
Đám đông đồng loạt lên tiếng. Diên Nữ nhếch miệng, nheo mắt nhìn Lâm Chính và lầm bầm: “Mặc dù anh không bị trúng độc chết nhưng anh cũng khó thoát chết lắm. Hai chữ kẻ gian trên người anh không phủi sạch được đâu. Toàn bộ đảo này chẳng có ai tin anh là trong sạch cả. Thật đáng thương. Ngoan ngoãn làm vật hi sinh của tôi đi”.
Thế nhưng cô ta vừa lầm bầm xong thì Lâm Chính đã lên tiếng: “Tôi có chứng cứ chứng minh mình trong sạch!”
Diên Nữ khựng người. Xung quanh cũng chìm vào im lặng.
“Cậu có chứng cứ gì?”, đảo chủ trầm giọng.
“Đương nhiên là bằng chứng thép rồi, tôi không chỉ có thể chứng minh mình trong sạch mà còn có thể tìm ra được thủ phạm của chuyện này”, Lâm
Chính cười nói.
Dứt lời, Diên Nữ trở nên căng thẳng. Cô ta vội vàng hét lên: “Đảo chủ, đừng nghe anh ta nói càn, đệ tử đề nghị lập tức dùng hình, nghiêm khắc trị tội, anh ta sẽ phải khai ra thôi”.
“Sao? Đảo chủ hành sự mà còn cô phải chỉ cách làm à?”, đảo chủ chau mày nhìn Diên Nữ.
Diên Nữ tái mặt, vội vàng cúi đầu.
“Bao nhiêu trưởng lão ở đây, không ai dám làm càn hết. Cậu đưa ra chứng cứ đi”, đảo chủ thản nhiên nói.
“Các người còng tay tôi, tôi chứng minh kiểu gì đây?”, Lâm Chính giờ xích sắt lên.
Đảo chủ chau mày: “Thả cậu ta ra”.
“Đảo chủ chuyện này…”
“Sao thế? Các ông toàn là cao thủ mà lại sợ đối phó không nổi với một mình cậu ta sao. Tháo ra”, đảo chủ quát.
Đám đông trở nên căng thẳng khi thấy Lâm Chính được cởi trói. Lâm Chính xoay khớp tay, sau đó nhìn Diên Nữ. Cô ta cảm thấy lo lắng thế nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Nếu giờ cô chủ động bước ra thừa nhận mọi chuyện thì có khi đảo chủ sẽ đối xử khoan hồng với cô đấy?”, Lâm Chính cười nói.
“Cái gì? Anh giở trò gì vậy! Tôi trong sạch, thừa nhận cái gì chứ?”, Diên Nữ nghiến răng.
“Còn không thừa nhận sao? Vậy được, vậy thì để tôi khiến cô tâm phục khẩu phục”, Lâm Chính mỉm cười, sau đó ấn nhẹ lên đồng hồ của mình.
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Chiếc đồ hồ của Lâm Chính được mở nắp ra, bên trong là những nút ấn to nhỏ khác nhau. Anh lấy ra một cây kim và ấn nên các nút nhỏ xíu trên đồng hồ.
Một lúc sau, có âm thanh được phát ra.
…
“Cô gái, tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại hãm hại tôi? Cái gì mà kẻ gian? Tôi chỉ là một bác sĩ được người của đảo các cô mời tới. Trên đảo có ân oán gì chẳng liên quan gì tới tôi hết”, Lâm Chính trầm giọng.
“Đúng là không liên quan gì tới anh, nhưng thật không may, lúc anh lên đảo thì anh đúng là người mà tôi cần”.
“Tại sao cô lại làm như vậy?”
“Bởi vì anh có thể cho tôi một cơ hội được thay đổi”, Diên Nữ khẽ cười: “Tôi chuẩn bị cái hộp đó cùng châm độc chính là vì ngày hôm nay. Giờ anh đã bị tôi tố là kẻ gian, đảo chủ biết được chuyện này sẽ rất vui mừng và sẽ thưởng cho tôi. Mà phần thưởng chính là cơ hội dành cho tôi”.
Giọng nói vang lên trong đồng hồ chính là giọng của Diên Nữ và Lâm Chính. Đoạn hội thoại giữa hai người đã được ghi lại…Nghe đến đây Diên Nữ mặt cắt không ra máu, cả người loạng choạng lùi về sau.
“Chiếc đồng hồ này của tôi khá đặc biệt, đó là nó có thể ghi âm được. Các vị, các vị nhận ra giọng nói này chứ?”, Lâm Chính khẽ mỉm cười.
Tất cả chìm vào im lặng, đồng loạt quay qua nhìn Diên Nữ. Cô ta như rơi xuống vực thẳm.
“Diên Nữ, tất cả…đều là do cô làm sao?”
Đảo chủ hít một hơi thật sâu, quay qua hỏi cô gái.
Diên Nữ siết chặt nắm đấm, cuối cùng cô ta đành phải bước tới chính giữa và quỳ xuống.
“Đúng vậy”.
Câu nói của cô ta khiến toàn bộ hiện trường thất kinh.