Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 752


trước sau

“Lương Huyền Mi?”, đảo chủ đảo Vong Ưu nhíu mày, suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: “Cậu Lâm hỏi vậy thì khó cho tôi rồi, việc thu nhận đệ tử đều do đại trưởng lão lo liệu, không ít đệ tử do có tên nhạy cảm mà được ban tên mới, thế nên tôi hầu như không biết tên của các đệ tử. Nhưng cậu Lâm yên tâm, tôi sẽ tra giúp cậu người này”. 

“Vậy thì cảm ơn đảo chủ”, Lâm Chính mỉm cười đáp. 

Anh cũng có thể hiểu được. 

Đảo chủ đảo Vong Ưu mấy năm nay vẫn luôn tìm cách chữa bệnh cho chị dâu ông ta, e là cũng không quan tâm lắm đến chuyện trên đảo. Lương Huyền Mi mới lên đảo ba năm nay, trên đảo có nhiều đệ tử như vậy, đảo chủ không biết cũng là đương nhiên. 

Nhưng điều khiến Lâm Chính vô cùng kinh ngạc là tại sao đảo chủ đảo Vong Ưu lại quan tâm  đến chị dâu của mình như vậy, hơn nữa… anh của ông ta đâu? 

Lâm Chính không biết, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều. 

Một lát sau, đệ tử dẫn anh về phòng nghỉ ngơi. 

Căn phòng lần này cực kỳ cao cấp, không những có sân yên tĩnh đẹp đẽ, mà còn sắp xếp hai nha hoàn hầu hạ, một trong số đó là Tiểu Thúy. 

Lúc này Tiểu Thúy vô cùng vui mừng và kích động, lúc đứng ở cửa còn không ngừng nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt đầy sùng bái. 

“Cô đã nhìn tôi 31 lần rồi, có điều gì muốn nói với tôi sao?”, Lâm Chính đang ngồi ở ghế đá lột vỏ quýt, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thúy, hỏi. 

Tiểu Thúy run rẩy, sau đó vội vàng xua tay, lắp ba lắp bắp nói: “Không không không, không… không phải… tôi… tôi… tôi… tôi chỉ…” 

“Chỉ cái gì?”, Lâm Chính cười hỏi. 

“Tôi chỉ…”, Tiểu Thúy nhìn nha hoàn ở đối diện, cô gái kia mỉm cười không nói gì. 

Lúc này, Tiểu Thúy mới lấy hết dũng khí, dè dặt nói với Lâm Chính: “Tôi chỉ muốn hỏi anh Lâm, liệu anh có thể… ừm…” 

“Cô muốn nhờ tôi chữa trị cho hai sư huynh của cô chứ gì?”, Lâm Chính bình thản nói. 

“Ừm… đúng… đúng vậy”, Tiểu Thúy cúi đầu đáp. 

“Xin lỗi, tôi sẽ không giúp cô đâu”, Lâm Chính lắc đầu cười đáp, ăn một miếng quýt: “Lần này nếu không phải sư tỷ của cô bày kế với tôi, thì sao tôi lại gặp rắc rối như vậy chứ? Cô ta suýt nữa hại chết tôi, cô nghĩ tôi sẽ chữa cho sư huynh sư tỷ của cô sao?”. 

Tiểu Thúy nghe thấy thế thì há miệng, không biết nên nói gì cho phải. 

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp. 

“Hai cô ra ngoài đi!”. 

Hai nha hoàn sửng sốt, nhìn thấy người kia thì khẽ biến sắc, vội vàng cúi đầu rồi nhanh chân chạy đi. 

“Hử?”. 

Lâm Chính có chút ngạc nhiên, thấy một cô gái trẻ tuổi đang bước từ ngoài cửa vào. 

Bước chân thiếu nữ nhẹ nhàng, đang ngâm nga một bài hát, chạy tới trước mặt Lâm Chính ngồi xuống. 

Chính là Huyết U U! 

“Chà, hóa ra là cô chủ Huyết!”, Lâm Chính cười nói. 

“Hi hi, Lâm Chính, được đấy, không ngờ anh có thể chữa khỏi cho bác tôi! Tốt lắm, tốt lắm! Coi như tôi không nhìn nhầm anh!”, Huyết U U cười nói, cũng không khách sáo mà tự lấy một quả quýt rồi lột vỏ. 

“Sao nào? Cô chủ Huyết đích thân đến đây cảm ơn tôi à?”, Lâm Chính cười hỏi. 

“Tất nhiên rồi, nếu không nhờ có anh thì chắc là tôi đã phải vào hang Sám Hối rồi. Anh không biết đấy thôi, vào đó nhức đầu lắm, lão già trong đó cả ngày thuyết giáo với những người phải vào hang Sám Hối như chúng tôi. Lần trước tôi ở trong đó một ngày mà đầu đã muốn nổ tung. Anh biết Đường Tăng không? Lão già đó còn lợi hại hơn Đường Tăng gấp một vạn lần, mở miệng ra là không hề dừng lại, phiền chết đi được. Nếu tôi ở đó một năm thì tự sát còn hơn”, Huyết U U tức tối nói. 

Lâm Chính mỉm cười. 

“Haizz, chẳng phải anh là một thằng ở rể của nhà họ Tô sao? Tất cả mọi người ở Giang Thành đều biết anh là kẻ bất tài, sao y thuật của anh lại giỏi như vậy?”, Huyết U U bỗng ghé lại hỏi. 

“Thực ra y thuật của tôi chỉ thường thôi, đâu có giỏi như vậy”, Lâm Chính lắc đầu. 

“Thường thôi? Vậy tại sao anh lại chữa khỏi cho bác tôi được? Anh không
biết đấy thôi, trước đó bố tôi đã mời không biết bao nhiêu danh y, nhưng bọn họ đều bó tay. Anh thì hay rồi, mới đến một ngày mà bác tôi đã được chữa. Anh còn nói y thuật của anh bình thường?”. 

“Thực sự bình thường mà, chỉ là tôi vừa khéo đọc được một số cách cứu chữa liên quan đến độc tố của bác cô thôi”. 

“Thật không?”, Huyết U U trợn tròn mắt, dường như có chút không tin. 

“Đương nhiên… Được rồi, cô chủ Huyết, cũng không còn sớm nữa, tôi phải nghỉ ngơi rồi”, Lâm Chính có chút không chịu nổi sự làm phiền của cô ta, liền hạ lệnh đuổi khách. 

“Anh đúng là không hiểu phong tình gì cả, tôi mới ngồi chưa nóng mông, anh đã đuổi đi rồi… Thôi vậy, tôi về đây”, Huyết U U chu môi đứng dậy, đúng lúc này, hình như nhớ ra gì đó, cô ta vội nói: “Đúng rồi Lâm Chính, đại hội thí luyện ngày mai chúng ta cùng đi xem nhé?”. 

“Được, tôi cũng muốn xem võ học của đảo Vong Ưu các cô thế nào”. 

“Anh cũng là người luyện võ sao?”. 

“Tôi chỉ là một bác sĩ, nhưng quyền cước… thì biết một chút, không thạo lắm”. 

“Nhìn tay chân anh tong teo thế này, cũng không giống người luyện võ. Được, ngày mai sẽ cho anh mở mang tầm mắt”. 

Huyết U U đắc ý nói, sau đó xoay người rời đi. 

Lâm Chính cũng trở về phòng nghỉ ngơi. 

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thúy liền bưng nước ấm đến cho anh đánh răng rửa mặt. 

Mặc quần áo xong xuôi, Lâm Chính liền được dẫn tới sân luyện võ. 

Bây giờ, Lâm Chính là khách quý của đảo Vong Ưu, đương nhiên được đối đãi khác hẳn. 

Nhưng anh vừa đến cửa sân luyện võ đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. 

Diên Nữ! 

Lúc này, cô ta đang quét lá rụng và rác rưởi ở cổng. 

Một thân một mình, có vẻ rất cô độc. 

Các đệ tử đi qua ai nấy đều nhìn cô ta vẻ mặt cười cợt, chỉ chỉ trỏ trỏ. 

Sắc mặt Diên Nữ trắng bệch, mặc quần áo của đệ tử sơ cấp, gò má có vệt nước mắt. Nhưng cô ta không khóc, mà cúi đầu tiếp tục quét, phớt lờ sự chỉ trỏ và cười nhạo xung quanh. 

“Chẳng phải sư tỷ các cô cũng phải tham gia hội thí luyện sao? Tại sao vẫn còn ở đây quét sân?”, Lâm Chính không nhịn được hỏi. 

“Bắt đầu từ hôm nay, sư tỷ sẽ phụ trách việc quét dọn của cả đảo. Ngoài quét dọn thì còn phải cọ rửa nhà vệ sinh, đổ rác, giặt quần áo. Cô ấy vẫn tham gia hội thí luyện như bình thường, nhưng cũng không được bỏ bê công việc của mình. Đây là mệnh lệnh của đảo chủ”, Tiểu Thúy nói. 

“Thế à?”, Lâm Chính gật đầu. 

“Bây giờ sư tỷ… thê thảm lắm…”, Tiểu Thúy cảm khái. 

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. 

Diên Nữ bị như vậy cũng là do cô ta gieo gió gặt bão, không trách ai được. 

Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, lúc cô ta làm vậy thì nên nghĩ đến hậu quả. 

Bốp! 

Đúng lúc này, một tiếng tát tai lanh lảnh vang lên. 

Tất cả mọi người đều sửng sốt. 

Chỉ thấy gò má Diên Nữ bỗng có thêm một dấu tay đỏ chót, còn người đứng trước mặt cô ta chính là Huyết U U. 

“Con khốn!”. 

Huyết U U mắng, lại tát thêm cái nữa. 

Bốp! 

Lại một tiếng lanh lảnh nữa vang lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện