“Các người… các người làm gì vậy? Đứng dậy! Đứng dậy hết cho tôi!”, Huyết Nham sốt ruột, lập tức xông tới, gào lên khản giọng.
Nhưng… không có bất cứ tác dụng gì.
Những đệ tử ngoại đảo này đã quyết tâm.
Bọn họ không muốn ở lại đảo Vong Ưu này từ lâu rồi.
Bây giờ Lâm Chính xuất hiện, sao bọn họ có thể tiếp tục lãng phí thời gian?
“Đám khốn nạn các người ăn cây táo rào cây sung, phản bội đảo Vong Ưu! Rốt cuộc các người còn có chút liêm sỉ nào không?”, Sở Túc cũng nổi giận, đi tới quát lớn.
“Phản bội tông môn, khi sư diệt tổ, thiên lý không dung! Các người phản bội đảo Vong Ưu, các người không xứng sống ở trên thế giới này! Tôi sẽ giết các người ngay tại đây!”, Lục trưởng lão hét lên.
Lâm Chính nghe vậy, lạnh lùng hừ liên tục, nhìn Lục trưởng lão nói: “Sao? Vào đảo Vong Ưu của ông thì không đi khỏi được nữa sao? Bọn họ đến bái sư học nghệ, không phải đến ký giấy bán thân. Sự sống chết của bọn họ không đến lượt các ông quyết định nhỉ?”.
“Cậu… Cậu nói gì?”, Lục trưởng lão tức giận.
“Lâm Chính, ở đây vẫn không đến lượt cậu nói chuyện. Chẳng lẽ cậu còn định xen vào nội bộ đảo Vong Ưu?”, sắc mặt Huyết Nham âm trầm, nhìn chằm chằm Lâm Chính hỏi.
“Bọn họ không phải là người của đảo Vong Ưu nữa rồi”.
“Có phải hay không không phải cậu nói là được!”.
“Đúng vậy, vẫn chưa đến lượt một người ngoài như cậu xen vào!”.
Các trưởng lão quát lên, chỉ trích Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, lắc đầu, lạnh lùng nói: “Huyết trưởng lão, ông phải nghe rõ đây, những người này đã dập đầu với tôi thì đã là người của Huyền Y Phái, chuyện của họ chính là chuyện của tôi, vì sao tôi không được quản? Chuyện của Huyền Y Phái vẫn chưa đến lượt các người khoa tay múa chân ở đây!”.
“Cậu… Chết tiệt!”.
Các trưởng lão tức giận.
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi những người đó: “Tôi hỏi mọi người, mọi người có đồng ý gia nhập Huyền Y Phái chúng tôi, theo tôi tu luyện học tập không?”.
“Đồng ý! Chúng tôi đồng ý!”.
“Chỉ cần thần y Lâm có thể đưa chúng tôi đi, muốn chúng tôi gia nhập tông phái gì, chúng tôi cũng đồng ý!”.
Các đệ tử ngoại đảo vội vàng hô lên.
“Huyết trưởng lão, ông đã nghe thấy chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu…”.
Các trưởng lão tức đến mức không nói nên lời.
Đảo chủ đảo Vong Ưu đã không thể nhẫn nhịn được nữa.
Ông ta hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Lâm Chính, xem ra hôm nay cậu đã quyết tâm phải chia rẽ đảo Vong Ưu chúng tôi”.
“Những chuyện này không phải là do ông ép sao? Tôi muốn đi, ông không cho, nếu đã như vậy, tôi cần gì phải khách sáo với ông?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Anh không phải cây bông mềm, không có chuyện để người ta ức hiếp mà không trả đòn.
Huống hồ, anh vốn không đặt đảo Vong Ưu vào trong mắt.
Lương Huyền Mi lại sốt sắng, sắc mặt trắng bệch, khẽ giọng nói: “Lâm Chính, dừng ở đây được rồi. Dù sao ở đây cũng là đảo Vong Ưu, nếu đảo chủ thật sự muốn sử dụng sức mạnh của toàn đảo đối phó chúng ta… e rằng chúng ta khó mà đối phó được…”.
“Vậy ý cô là sao?”.
“Thiên Kiêu Lệnh không lấy cũng được, còn những đệ tử này… chúng ta không có quan hệ gì với bọn họ, không cần quan tâm đến bọn họ! Đệ tử ngoại đảo đều không học được bản lĩnh gì ở trên đảo, nếu ra tay, chỉ dựa vào bọn họ thì không đủ để giúp chúng ta đối phó với kẻ mạnh trên đảo, đến lúc đó chúng ta rơi vào vòng vây thì khó mà thoát thân… vẫn nên rời khỏi đảo sớm thôi…”, Lương Huyền Mi khẽ giọng nói.
Lâm Chính nghe vậy âm thầm lắc đầu.
“Huyền Mi, mặc dù tôi và cô gần như chưa hề tiếp xúc, nhưng tôi hiểu được. Cô sinh tồn ở trên đảo nhiều năm, chắc chắn suy nghĩ của cô đều lấy hoàn cảnh nơi này làm chuẩn mực. Chuyện này không sai, nhưng tôi phải nói với cô, những gì cô thấy vẫn còn quá nông cạn. Chuyện hôm nay nhất định sẽ đồn ra ngoài, nếu cô thật sự muốn bảo vệ mẹ nuôi, muốn bảo vệ người thân bên cạnh thì không thể ích kỉ như vậy, không được sợ hãi như vậy! Có đôi khi, khó khăn trước mắt chúng ta không đáng sợ như trong tưởng tượng. Hơn nữa, cô cũng không yếu đuối như cô nghĩ, cô hiểu không?”.
Lương Huyền Mi nghe vậy, đứng sững tại chỗ.
Một lúc sau, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không… hiểu lắm…”.
“Được, tôi nói một
câu đơn giản, đó là người của đảo Vong Ưu không thể làm gì được anh trai nuôi của cô là tôi, lần này cô hiểu chưa?”.
“Vậy… được, Lâm Chính…”, Lương Huyền Mi muốn nói lại thôi.
Nhưng đảo chủ đảo Vong Ưu không muốn nhiều lời với Lâm Chính nữa.
Ông ta phất tay, khẽ giọng quát: “Tất cả nghe lệnh!”.
“Có đệ tử!”.
Bốn phương tám hướng trong ngoài võ trường, vô số người của đảo Vong Ưu đồng thanh hô to.
“Tên giặc Lâm Chính định chia rẽ đảo Vong Ưu chúng ta, tội không thể tha. Tôi ra lệnh tất cả mọi người không tiếc bất cứ giá nào, giải quyết Lâm Chính cho tôi! Bất luận sống chết!”, đảo chủ đảo Vong Ưu hét lớn.
Tiếng hét này vừa vang lên, hiện trường trở nên hỗn loạn sôi sục.
Sắc mặt Lương Huyền Mi trắng bệch.
Huyết U U đứng sững tại chỗ
“Đảo chủ!”, Lương Huyền Mi sốt sắng hô lên.
Nhưng lúc này, đảo chủ đảo Vong Ưu đã nổi sát tâm, đâu còn để ý nhiều như vậy.
“Nộp mạng đi!”.
Tiếng hét vang lên lần nữa, tất cả người của đảo Vong Ưu đều rút đao kiếm ở thắt lưng ra, bổ nhào về phía Lâm Chính.
Hiện trường sôi trào, vô cùng hỗn loạn.
“Hả?”.
Các đệ tử ngoại đảo đều ngơ ngác.
Bọn họ đã bao giờ thấy đảo chủ đảo Vong Ưu đưa ra quyết định tuyệt tình như vậy đâu.
“Đảo chủ, những đệ tử ngoại đảo này phải làm sao?”, lúc này có người hét lên.
“Giải quyết hết tất cả, nếu dám phản kháng cũng giết hết không luận tội, tuyệt đối không nể tình!”.
Đảo chủ đảo Vong Ưu dữ tợn quát.
“Vâng!”.
Người của đảo Vong Ưu không còn kiêng dè gì nữa, các trưởng lão đều xông về phía Lâm Chính, các đệ tử còn lại thì điên cuồng xông về phía các đệ tử ngoại đảo.
Bọn họ vốn đã không ưa đệ tử ngoại đảo, coi bọn họ như nô tài mà sai khiến, bây giờ đám người này lại dám phản bội đảo Vong Ưu, sao bọn họ có thể nương tay?
Huống hồ, so với Lâm Chính, những đệ tử ngoại đảo cũng dễ ức hiếp hơn, đương nhiên bọn họ sẽ không ra tay với Lâm Chính.
Các đệ tử ngoại đảo thấy vậy, sợ đến mức ai nấy run rẩy điên cuồng, run lẩy bẩy.
Lương Huyền Mi đã mất hết hồn vía từ lâu.
Nhưng lúc này rồi, cô ta đâu còn cách nào khác? Chỉ có thể đánh liều lùi về bên cạnh Lâm Chính, chuẩn bị chiến đấu cùng Lâm Chính.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên hô lên.
“Tất cả hãy đến gần phía tôi!”.
Các đệ tử ngoại đảo đứng dậy chạy về phía Lâm Chính, vây xung quanh anh.
“Thiên kiêu Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, một người run rẩy hỏi, đó là Tiểu Thúy.
Hóa ra cô ấy cũng muốn rời khỏi nơi thị phi này.
“Chỉ cần mọi người chịu nghe theo tôi, tôi bảo đảm mọi người sẽ bình an vô sự rời khỏi đảo này!”.
Lâm Chính quát khẽ, chợt nhấc tay lên, vỗ vào không trung.
Soạt….
Một lượng lớn ánh sáng như tuyết bay ra từ lòng bàn tay anh…
Đó là những cây châm bạc.
Sau đó, chúng xoay tròn giữa không trung, rơi xuống giống như mưa rào, cắm lên người tất cả các đệ tử ngoại đảo.
Trong nháy mắt, cơ thể của những đệ tử này giống như bị tia sét đánh trúng, không ai không run rẩy…
“Anh đã làm gì chúng tôi?”, Tiểu Thúy ngẩng đầu lên, run giọng hỏi.