“Hơn… năm giọt?”.
Lương Huyền Mi cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, mắt nhìn chằm chằm người anh nuôi của mình.
Người xung quanh thì hoàn toàn bị lời nói của Sám Hối lão nhân làm kinh ngạc.
Ai nấy cứ như bị sét đánh, há hốc miệng, ngơ ngác nhìn lại.
Ai cũng không lên tiếng.
Ai cũng cảm thấy hơi thở khó khăn.
Ai cũng cảm thấy tim mình sắp nứt ra.
Hơn năm giọt!
Đây là sự chấn động lớn đến mức nào?
Phải biết rằng, người bình thường dù có một giọt cũng có thể gọi là siêu phàm, có cơ duyên rất lớn…
Hơn năm giọt… đó là khái niệm gì?
“Vậy ý ông là… anh… anh ta có sáu giọt Lạc Linh Huyết?”, Huyết Trường Phong trợn to hai mắt, nhìn Sám Hối lão nhân, lắp bắp hỏi.
“Tôi không rõ lắm, nhưng có lẽ không chỉ sáu giọt. Tôi đoán… có thể là bảy giọt… Đúng không? Thiếu hiệp?”, Sám Hối lão nhân hỏi.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
“Thiếu hiệp không muốn nói?”, ông lão không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao đa số người đều sẽ chọn che giấu chuyện này, cũng giống như không nên tiết lộ tiền, thứ tốt không giấu đi thì sẽ chỉ rước lấy phiền phức.
Nhưng Lâm Chính không hề nghĩ như vậy, nói thẳng: “Không phải, là ông đoán sai rồi”.
Ông lão nheo mắt lại.
“Vậy là sáu giọt rồi!”, không biết trưởng lão nào lên tiếng.
“Tuy là sáu giọt nhưng thế cũng đủ để nghịch thiên! Đáng sợ quá!”, Huyết Trường Phong lắp bắp.
Giây sau, Lâm Chính lại lắc đầu.
“Cũng sai”.
Anh vừa lên tiếng, làm tim tất cả mọi người như sắp nổ tung.
“Sáu giọt cũng không phải… bảy giọt cũng không phải, chẳng lẽ… chẳng lẽ cậu có tám giọt Lạc Linh Huyết?”, đảo chủ đảo Vong Ưu kinh ngạc lên tiếng.
Giờ phút này, dù là đảo chủ đảo Vong Ưu đã quen với sóng to gió lớn cũng hoàn toàn mất kiểm soát.
Tám giọt Lạc Linh Huyết…
E rằng trên cả Hoa Quốc, không ai có thể có cơ duyên như vậy!
“Chẳng trách anh ta lại nghịch thiên như vậy, chẳng trách anh ta lại đáng sợ như vậy… Tám giọt Lạc Linh Huyết… thua một người như vậy cũng không oan uổng, không oan uổng, ha ha ha ha…”, Huyết Trường Phong cười lớn, dường như bị một cú sốc cực kỳ dữ dội, cả người run lên.
Vẻ mặt của những người xung quanh cũng vô cùng đặc sắc.
Sám Hối lão nhân khẽ than, bình tĩnh nói: “Tám giọt Lạc Linh Huyết… Nếu cậu ta sử dụng toàn bộ sức mạnh, ngay cả tôi cũng chưa chắc có thể đối phó được. Bây giờ các người đã hiểu vì sao tôi không ra tay với vị thiếu hiệp này chưa? Nếu còn ra tay, đảo Vong Ưu này sẽ gây thù kết oán cả đời không thể hóa giải với vị thiếu hiệp này. Đắc tội với một vị thiên tài ghê gớm như vậy sẽ có hậu quả gì, chắc các người rõ hơn tôi nhỉ?”.
Ông ta vừa dứt lời, người của đảo Vong Ưu ai nấy đều đen mặt.
Không ai ngờ vị thiên kiêu Lâm này lại đáng sợ như vậy, ghê gớm như vậy.
Đúng lúc đó, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Các người lầm rồi, cũng không phải tám giọt!”.
Một câu đơn giản bỗng chốc khiến tất cả mọi người im ắng vô thanh…
Lúc này, ngay cả Sám Hối lão nhân cũng ngơ ngác.
“Chẳng lẽ… là chín giọt?”, ông lão khó khăn nói.
Mỗi một chữ đều rít ra từ kẽ răng…
“Sai”, Lâm Chính hô khẽ.
“Mười… Mười giọt?”.
“Cũng sai!”.
“Mười một giọt?”.
“Vẫn sai!”.
“Mười hai giọt? Mười ba giọt? Mười bốn giọt?”.
Ông lão kinh hãi, giọng cũng trở nên gấp gáp, cảm thấy đầu óc rối bời.
“Sai!”.
“Sai!”.
“Sai!”.
“Sai hết!”.
“Tất cả đều sai!”.
Linh hồn của tất cả mọi người trở nên chấn động mạnh, da đầu như sắp nổ tung.
Những tiếng hô này dường như sắp xé nát linh hồn bọn họ.
Lâm Chính lạnh lùng nhấc tay lên, nhìn bọn họ với ánh mắt nghiêm túc, sau đó, chậm rãi xắn tay áo lên.
Vừa nhìn vào…
Ở cổ tay anh chi chít toàn dấu đỏ.
Ai nấy đều kinh hãi.
“Trong tay tôi có tổng cộng mười bảy giọt Lạc Linh Huyết”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng vào giờ khắc này…
Mười bảy giọt!
Hoang mang!
Tất cả mọi người đều trở nên hoang mang!
Tất cả mọi người đều sắp điên lên!
Một vài người chân nhũn cả ra, ngã ngồi xuống đất.
Còn một số người thì bị tin tức đáng sợ này làm kinh ngạc đến ngất xỉu.
Huyết U U không đứng vững, tay chống tảng đá ở bên cạnh mới không bị ngã.
Còn đảo chủ đảo Vong Ưu, từ lâu đã giống như mất đi hồn phách, ngơ ngác ngồi quỳ ở đó.
Lương Huyền Mi ở bên này thì nhìn chằm chằm ngực mình, cố gắng muốn khiến trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng của mình yên tĩnh lại.
Nhưng cô ta không làm được.
Cô ta cảm thấy giờ
phút này, đầu óc mình đã choáng váng, máu trên người sôi sục điên cuồng.
“Giả thôi, chắc chắn là giả, chắc chắn là mình đang nằm mơ, chắc chắn là vậy…”, Lương Huyền Mi lắp bắp, trán nóng bừng.
“Mười bảy giọt Lạc Linh Huyết, tôi nghĩ cả một nửa Hoa Quốc này cũng không có. Dựa vào số Lạc Linh Huyết này, tôi có thể tiêu diệt đảo Vong Ưu các người hết lần này đến lần khác nhỉ?”, Lâm Chính đi tới, lạnh lùng nói.
Mặc dù Sám Hối lão nhân đã thể hiện thực lực vô cùng đáng kinh ngạc, nhưng phải biết Lâm Chính vẫn chưa sử dụng hết toàn lực. Từ đầu tới cuối, anh vẫn chưa dùng tới sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Nếu đánh nhau với ông ta, chưa chắc Lâm Chính đã không phải là đối thủ.
Đảo chủ đảo Vong Ưu nghe vậy thì không ngừng run rẩy.
Lúc này, ngay cả thiên kiêu như Huyết Trường Phong cũng để lộ ánh mắt tuyệt vọng nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính đi đến, tất cả người của đảo Vong Ưu ở xung quanh đều tự giác nhường đường, không dám đến gần.
Ai nấy đều nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt tràn ngập vẻ kính nể, cũng tràn ngập vẻ sợ hãi, giống như nhìn một vị thần linh.
Không còn ai dám ra tay với Lâm Chính nữa.
Lúc này, Sám Hối lão nhân tiến lên phía trước mấy bước, sau đó lại quỳ hai gối xuống đất, dập đầu với Lâm Chính.
“Tiền bối Sám Hối!”.
Người của đảo Vong Ưu đều kinh ngạc.
“Tiền bối Sám Hối, ông… ông đang làm gì vậy?”, một trưởng lão run rẩy hỏi.
Sám Hối lão nhân không quan tâm đến bọn họ, mà quỳ lạy Lâm Chính, nói: “Thiếu hiệp, xin hãy tha cho đảo Vong Ưu chúng tôi. Nếu thiếu hiệp đồng ý giơ cao đánh khẽ, cho đảo Vong Ưu chúng tôi một đường sống, sau này đảo Vong Ưu sẽ dốc sức tương trợ thiếu hiệp. Thiếu hiệp có bất cứ chuyện gì sai phái, chúng tôi cũng sẽ không khước từ. Trừ điều đó ra, tôi tình nguyện hiến giọt Lạc Linh Huyết này cho thiếu hiệp!”.
Nói xong, ông lão giơ cao cổ tay, đầu hàng Lâm Chính.
Lần này, người của đảo Vong Ưu đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng.
Sám Hối lão nhân lại khuất phục trước Lâm Chính.
Đảo Vong Ưu… đã không thể cứu vãn được nữa…
“Tốt lắm!”.
Lâm Chính hài lòng gật đầu, cười nói: “Nếu ông đã nói như vậy thì tôi sẽ tha cho đảo Vong Ưu lần này. Nhưng tôi hi vọng đảo Vong Ưu các người có thể nhớ rõ lời ông nói ngày hôm nay. Nếu sau này đảo Vong Ưu vẫn đối đầu với tôi, vậy thì lần sau sẽ không có bất kỳ ai cứu các ông được nữa đâu!”.
Nói xong, Lâm Chính tiến tới mấy bước, tay vừa giơ lên, một cây châm bạc đã được anh nắm trong tay, mũi kim tinh xảo gẩy lên cổ tay của ông lão.
Giọt Lạc Linh Huyết đó dính vào cây châm bạc, sau đó được đâm vào cổ tay của Lâm Chính.
Ngay tức khắc, nơi cổ tay của Lâm Chính lại có thêm một đốm đỏ.
Giọt Lạc Linh Huyết thứ mười tám!