Nghe được tin tức bùng nổ đó, tất cả mọi người đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kinh ngạc nhìn về phía Tô Dư.
Bốn phương tám hướng, vô số cặp mắt nhìn lại.
Thậm chí ngay cả người qua đường cũng dừng bước, nhìn về phía này.
Tô Dư sững sờ.
Lâm Chính nhíu mày, không ngờ Chu Viên Viên lại nói ra câu chí mạng như vậy.
Trong chốc lát, xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
“Trời ạ, người đàn ông đó là em rể của Tô Dư?”.
“Chuyện này là sao? Sao cô ta lại ăn riêng với em rể cô ta ở đây?”.
“Ghê quá, ghê quá, tin tức lớn nhất của năm!”.
“Cô ta thật là không biết xấu hổ!”.
“Mau, lấy điện thoại ra chụp lại, đăng lên mạng!”.
“Ngoại tình với em rể mình, chậc chậc chậc. Tôi đã nói Tô Dư không phải thứ tốt lành gì, bề ngoài thì thuần khiết trong sáng, thật ra lại rất lẳng lơ!”.
Những lời bẩn thỉu không ngừng vang lên, sắc mặt Tô Dư trắng bệch, hơi thở gấp gáp, suýt đứng không vững.
“Nói bậy, các… các người nói bậy! Các người đang vu khống tôi!”, Tô Dư kích động la lớn.
“Vu khống? Nhưng bây giờ các người trai đơn gái chiếc đang ăn riêng với nhau ở đây thật mà? Cậu chắc là em họ cậu biết chuyện này chứ?”, Chu Viên Viên nhún vai.
“Chuyện này…”, Tô Dư á khẩu, không biết nên trả lời thế nào.
Lâm Chính lại tiến tới, lạnh lùng nói: “Đương nhiên Tiểu Nhu biết chuyện này, cô không cần bêu xấu nhau ở đây! Tôi có thể nhờ vợ tôi đến làm chứng cho sự trong sạch của chúng tôi. Tôi nói cô biết, nếu cô còn tiếp tục ở đây vu khống chúng tôi, làm tổn hại thanh danh của chúng tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
“Ô hô? Lấy chuyện báo cảnh sát ra hù tôi à? Anh nghĩ tôi dễ bị dọa đến thế sao? Hai người các người ở đây mèo mả gà đồng còn không để người khác nói?”, Chu Viên Viên lạnh nhạt cười nói, dứt khoát trở mặt, mở miệng mắng.
“Chu Viên Viên! Cậu… Cậu im miệng!”, Tô Dư kích động, chỉ muốn tiến tới tát cô ta.
“Sao? Tôi nói gì sai à? Các người không phải vậy hay sao?”, Chu Viên Viên trợn to mắt, cười nói.
“Cậu… Cậu… Khốn nạn!”.
Tô Dư tức giận, cầm ly rượu trên bàn lên tạt về phía Chu Viên Viên.
Chu Viên Viên bị tạt rượu, lớp trang điểm trên mặt nhòe đi, biến thành người không ra người ma không ra ma.
“Cậu… Cậu dám tạt nước tôi? Cậu dám tạt nước tôi?”, Chu Viên Viên la lên.
Người đàn ông ngồi trên xe BMW ở bên đường cảm thấy sự việc không ổn, lập tức mở cửa xe lao vọt xuống.
“Viên Viên, có chuyện gì vậy?”, người đàn ông căng thẳng hỏi.
“A Hào! Hai con chó này lại dám ức hiếp tôi! Anh phải giúp tôi dạy dỗ bọn họ! Đánh gục anh ta cho tôi, xé rách áo của con ả này đi! Xé đi!”, Chu Viên Viên điên cuồng la lên, nói xong thì bổ nhào về phía Tô Dư.
Tô Dư theo bản năng đưa tay ra chặn Chu Viên Viên, nhưng người đàn ông bên cạnh nhanh hơn một bước, đưa tay giữ Chu Viên Viên lại.
Tô Dư thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông này xem ra còn biết lý lẽ hơn Chu Viên Viên…
Nhưng giây sau, người đàn ông đột nhiên trở tay, tát mạnh vào mặt Tô Dư.
Bốp!
Tiếng
tát giòn giã vang lên vô cùng to rõ.
Gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Tô Dư thoáng chốc xuất hiện dấu tay đỏ máu.
Tô Dư ôm mặt lùi về sau mấy bước, không tin nổi nhìn người đàn ông đó.
Lâm Chính ở cạnh, ánh mắt cũng lạnh đi.
“Con khốn, dám bắt nạt người của tao? Muốn chết à? Tao mặc kệ mày là ai, mau quỳ xuống cho tao!”, người đàn ông gào lên.
Kiêu căng đến mức nào!
Người xung quanh đều giật mình, ngay cả ông chủ của các quầy hàng cũng không dám ló đầu ra.
“Tiểu Dư, cô không sao chứ?”, Lâm Chính đỡ Tô Dư dậy, nhỏ giọng hỏi.
“Em không sao, Lâm Chính, chúng… chúng ta đi thôi!”, Tô Dư nước mắt giàn giụa, vô cùng sợ hãi.
“Cô bị ức hiếp, nếu tôi cứ đi như vậy thì chẳng thành ra rùa rút đầu hay sao?”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó lạnh lùng nhìn người đàn ông đó.
“Thế nào? Nhóc con, muốn so chiêu à?”, người đàn ông nheo mắt, khinh thường nói.
“Ha, anh Hào là quán quân tán thủ trong tỉnh, là vệ sĩ thân cận của tôi! Tôi nói cho anh biết, Lâm Chính, tốt nhất anh đừng tự chuốc lấy khổ! Nếu không, đợi lát nữa bị anh Hào đánh gãy tay chân thì chúng tôi không bồi thường cho anh đâu!”, Chu Viên Viên chống nạnh, kiêu ngạo cười nói.
“Ồ? Quán quân tán thủ của tỉnh? Thật là lợi hại!”.
“Không nhìn ra đấy!”.
“Quán quân tán thủ? Không phải một chọi mười đấy chứ?”.
“Cậu em rể của Tô Dư mà đọ sức với anh ta chắc anh ta đấm cho một cú là hôn mê ấy nhỉ?”.
Người xung quanh kinh ngạc kêu lên liên tục, bàn tán xôn xao.
Có người bắt đầu khuyên Lâm Chính.
“Nhóc con, mau chạy đi, đừng để bị người ta đánh chết”.
“Đúng đó nhóc con, mau chạy nhanh đi! Hảo hán không chịu thiệt trước mắt!”.
“Nếu còn không đi, e là cậu phải nằm trên cáng đến bệnh viện đấy!”.
Bọn họ không ngừng khuyên nhủ, nhất là ông chủ, chỉ muốn đuổi Lâm Chính đi. Nếu anh xảy ra chuyện ở chỗ này thì ông ta không làm ăn gì được.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng, đi về phía anh Hào kia.
“Chị họ tôi chịu ấm ức, sao tôi có thể đi được? Muốn tôi đi, trừ khi hai người qua đây xin lỗi, nếu không, hôm nay có thể các người sẽ phải nằm mà rời khỏi đây!”.
Lời này vừa dứt!
“Ha ha ha ha…”.
Xung quanh rộ lên tiếng cười to như tiếng sấm.