Nhìn thấy Đổng Hạ đến, Chu Viên Viên lập tức nước mắt lã chã, ấm ức nhào vào lòng ông ta như yến non về tổ.
“Đạo diễn Đổng!”, cô ta vừa khóc vừa gọi, ôm chầm lấy Đổng Hạ.
“Đang ở ngoài, cô chú ý một chút! Nếu để đám phóng viên săn tin chụp được ảnh thì làm sao nói rõ được?”, Đổng Hạ đẩy Chu Viên Viên ra, nhỏ giọng quát.
Lúc này Chu Viên Viên mới đứng thẳng người, nhưng vẫn không khỏi lau nước mắt, nói gì đó với ông ta.
“Được rồi, được rồi, tôi đã biết chuyện này. Cô lên xe đi, để tôi giải quyết!”, Đổng Hạ an ủi.
Chu Viên Viên gật đầu, rồi mới lên xe.
Đổng Hạ nhìn về phía Lâm Chính và Tô Dư, khi nhìn thấy Tô Dư, ánh mắt ông ta tràn ngập oán hận.
“Các cậu gan không nhỏ nhỉ, dám chọc vào cả tôi, đánh vệ sĩ của tôi bị thương nặng! Các cậu được đấy!”, Đổng Hạ tức giận nói.
“Vệ sĩ?”.
Lâm Chính sửng sốt: “Ý ông là anh Hào kia sao? Tôi còn tưởng đó là bạn trai của Chu Viên Viên chứ?”.
“Bạn trai cái gì hả? Chu Viên Viên là nghệ sĩ hợp đồng của Hoàng Ngu chúng tôi!”, Đổng Hạ gầm lên.
Lâm Chính nghe xong cũng hiểu ra.
Chắc là con hồ ly tinh Chu Viên Viên này quyến rũ Đổng Hạ, rồi lại quyến rũ cả vệ sĩ của ông ta là anh Hào! E là Đổng Hạ cũng không biết chuyện này!
Quả nhiên, nói đến chuyện này, Chu Viên Viên ở trong xe lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng nhìn Lâm Chính, hơi thở như nghẹn lại.
Nhưng Lâm Chính không có hứng thú bới móc chuyện của người khác.
“Là vệ sĩ cùng với nghệ sĩ hợp đồng của Hoàng Ngu các ông quấy rối chị gái tôi trước, nên tôi mới ra tay. Mà nói đi cũng phải nói lại, quán quân tán đả của tay vệ sĩ này có phải là mua không vậy? Thực lực chẳng ra làm sao, tôi đánh hai cái đã nằm bẹp một chỗ rồi!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu… thật là ngông cuồng! Các cậu đừng đắc ý! Cậu là cái thá gì chứ? Dám đối đầu với Đổng Hạ tôi? Cậu đủ tư cách sao? Sớm muộn tôi cũng cho cậu biết tay! Cả cô nữa! Tô Dư! Đừng tưởng dựa vào được Chủ tịch Lâm và Tống Kinh là có thể bay lên trời! Bộ “Chiến Hổ” kia chắc chắn sẽ không quay nữa! Trong cả giới giải trí, cô không tìm tới Đổng Hạ tôi thì không bao giờ ngóc được đầu lên đâu!”, Đổng Hạ tức phát điên, chỉ vào Tô Dư và Lâm Chính chửi bới.
“Chính vì loại sâu mọt như ông mà giới điện ảnh trong nước mới càng ngày càng nát, càng ngày càng không ai thèm xem! Tô Dư tôi dù không có ngày ngóc được đầu lên, cũng tuyệt đối không tìm tới Đổng Hạ ông!”, Tô Dư nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được! Được! Tô Dư, con ranh này! Cô được lắm! Nếu đã vậy thì chúng ta cứ chống mắt lên mà xem, xem rốt cuộc ai là người thắng cuối cùng!”, sắc mặt Đổng Hạ dữ tợn, nheo mắt cười nói: “Ngoài ra, tôi cũng nói cho cô biết, bộ “Chiến Hổ” thất bại là cái chắc, thậm chí ngay cả Dương Hoa cũng sẽ bị liên lụy. Không có Dương Hoa ủng hộ, để tôi xem cô có thể ở trong giới điện ảnh đến bao giờ!”.
Dứt lời, Đổng Hạ phất tay, chui vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
Tô Dư tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếng nào.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.
Những lời Đổng Hạ nói đều có ẩn ý…
Ông ta chắc chắn có thể khiến “Chiến Hổ” thất bại?
Lẽ nào… đằng sau việc Dương Hoa và “Chiến Hổ” bị bôi nhọ có bóng dáng của Hoàng Ngu?
“Tô Dư…”, Lâm Chính gọi một tiếng.
“Không sao đâu, chúng ta về thôi!”, Tô Dư hít sâu một hơi.
“Không sao thì tốt… cô cũng đừng buồn quá, về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc, những chuyện còn lại để tôi giải quyết cho”, Lâm Chính cười nói.
Tô Dư nghe thấy thế thì chớp mắt nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Sao vậy?”, Lâm Chính cũng nhìn cô ta với ánh mắt tò mò.
“Em chỉ thấy hơi kỳ lạ!”.
“Cái gì kỳ lạ?”.
“Tại sao rõ ràng anh lợi hại như vậy, mà lúc ở nhà họ Tô lại chẳng khác nào một kẻ vô dụng, ai
ai cũng khinh thường, cũng chẳng biết làm gì?”, Tô Dư hiếu kỳ hỏi.
“Thế cô thấy bây giờ tôi lợi hại chỗ nào?”, Lâm Chính mỉm cười, hỏi ngược lại.
“Việc này…”, Tô Dư lập tức bị hỏi cho á khẩu.
“Tôi chỉ giỏi đánh đấm thôi, chứ những việc khác thì rất bình thường. Cô đừng tưởng là tôi đánh thắng quán quân tán đả gì đó thật, cô phải biết rằng, anh Hào kia chỉ là quán quân cấp tỉnh, hơn nữa quán quân như anh ta chắc chắn là mua giải! Anh ta cũng nhân lúc tôi chưa sẵn sàng mới trúng chiêu của tôi, nếu không cô nghĩ tôi sẽ xử lý được anh ta nhanh gọn như vậy sao?”, Lâm Chính cười đáp.
“Ừm… vậy sao…”, Tô Dư khẽ gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Lâm Chính đưa Tô Dư về trường, rồi bảo Mã Hải phân phó công ty hoạt động bên dưới, bảo bọn họ đăng nhiều bài trên mạng hơn, khống chế các bình luận, tránh có người lấy chuyện tối nay ra để lên bài.
Nhưng cũng không sao.
Phía Dương Hoa đã có một đòn sát thủ!
Lâm Chính trở về Dương Hoa, cầm chiếc USB trên bàn lên, c ắm vào máy tính xem, rồi thở hắt ra.
Có chiếc USB này, thì tất cả những lời đồn trên mạng sẽ không công mà tự phá.
Ngày mai, tất cả những lời gièm pha vô căn cứ sẽ biến mất.
Trong khách sạn Lâm Giang Giang Thành.
Tống Kinh được Phùng Tiểu Thiến dẫn vào khu khách VIP của khách sạn.
Lúc này, khu khách VIP đã ngồi đầy người.
Mọi người xôn xao nói đủ thứ chuyện, ăn uống linh đình, không khí vô cùng hòa hợp.
“Chà, đạo diễn Tống!”.
“Đạo diễn Tống đến rồi!”.
“Ha ha, tôi biết là đạo diễn Tống sẽ đến mà!”.
“Nào nào nào, đạo diễn Tống ngồi đây đi”.
“Đạo diễn Tống, kiểu gì chúng ta cũng phải uống hai ly đấy”.
Đám nam nữ ở khu khách VIP lần lượt đứng dậy, nhiệt tình đi về phía Tống Kinh chào hỏi.
Tống Kinh lướt mắt nhìn những người này, vô cùng kinh ngạc.
Ông ta phát hiện những người ngồi đây… có một nửa là người của đoàn làm phim “Chiến Hổ”. Những người còn lại có một phần là những ngôi sao nổi tiếng đến từ nơi khác, cùng với nhân vật quan trọng của mấy bộ phận.
Lẽ nào bọn họ đều bị Phạm Lạc lôi kéo đến đây?
Đúng lúc này, Phạm Lạc mặc quần áo chỉnh tề, khoác tay Văn Lệ nhanh chân bước tới.
“Ha ha, đạo diễn Tống! Tôi chờ ông lâu lắm rồi đấy! Đạo diễn Tống chịu nể mặt, chúng tôi cũng thấy vinh hạnh. Nào nào, ông ngồi đi!”.
Phạm Lạc vô cùng mừng rỡ, lập tức bước tới đón.
Nhưng Tống Kinh hất tay anh ta đi, lạnh lùng nói: “Phạm Lạc, rốt cuộc các cậu muốn làm gì?”.
“Làm gì à?”, Phạm Lạc hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười đáp: “Đạo diễn Tống, ông cứ bình tĩnh, ngồi xuống uống ly rượu đã, tôi sẽ nói với ông chi tiết về bộ phim mới của chúng ta, được không?”.
“Uống rượu? Uống cái chó gì mà uống!”, Tống Kinh nhổ một ngụm nước bọt, chửi mắng: “Chúng ta làm gì còn dự án điện ảnh nào mới chứ? Cậu có biết các cậu sắp gặp họa rồi không?”.
Ông ta vừa dứt lời, hội trường đang ồn ào bỗng chốc im bặt.
Nụ cười của Phạm Lạc cũng cứng đờ.
“Đạo diễn Tống, ông nói vậy là sao? Họa gì cơ?”.