"Ramon! Anh đang làm cái gì vậy? Anh không có quyền ép hoàng tử Birken lựa chọn!", Anna không thể chịu nổi nữa, bèn lên tiếng chất vấn.
"Tôi không có quyền ép hoàng tử Birken lựa chọn, nhưng tôi có quyền quyết định nên chữa trị cho ai, không nên chữa trị cho ai", Ramon bình tĩnh đáp.
"Không, ông cũng không có quyền lựa chọn! Là một bác sĩ, ông không thể bỏ mặc bệnh nhân được. Chúng ta không được lựa chọn bệnh nhân, mà nên cố gắng hết sức để chữa trị cho từng bệnh nhân. Ramon, ngay cả quy tắc nghề nghiệp cơ bản nhất của một bác sĩ mà anh cũng không có sao?", Anna tỏ vẻ khó tin.
"Tôi khác với cô, cô Anna, tầm nhìn của cô quá thiển cận, suy nghĩ của cô cũng không ai có thể hiểu được. Tất cả những việc tôi làm đều là vì sự tiến bộ của y học loài người. Nhưng cô thì khác, cô chỉ thuần túy thỏa mãn tham vọng cá nhân. Cô thật là đáng bi ai", Ramon nói.
Anna nghe thấy thế, tức đến nỗi toàn thân run rẩy, không thốt nên lời.
"Hoàng tử Birken, thời gian của mọi người đều rất quý giá, mong ông đừng chậm trễ nữa. Ông yên tâm, tôi sẽ không làm khó ông. Nếu ông lựa chọn để bác sĩ Đông y này chữa trị cho công chúa, thì Hiệp hội Y tế chúng tôi vẫn sẽ thành tâm chúc cho công chúa nhanh khỏe, chúng ta vẫn là bạn bè. Chỉ là chúng tôi không chịu trách nhiệm về bệnh tình của công chúa nữa. Dù sao rủi ro cũng quá lớn, mong ông hiểu cho", Ramon nhẹ giọng nói.
"Hội trưởng Ramon, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi không tin tưởng Hiệp hội Y tế các cậu, mà là tình hình quá khẩn cấp, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác…", hoàng tử Birken vội vàng giải thích.
"Hoàng tử Birken, ông không cần nói nhiều nữa, cho tôi đáp án đi", không chờ hoàng tử nói xong, Ramon đã phất tay ngắt lời ông ta.
Hoàng tử Birken há miệng nhìn Ramon, rơi vào trầm tư.
"Hoàng tử Birken, vừa rồi ông cũng nhìn thấy hiệu quả chữa bệnh của thầy tôi rồi. Nếu Hiệp hội Y tế bó tay hết cách, thì hãy để thầy tôi thử đi", Anna vội nói.
"Từ đầu đến cuối, Hiệp hội Y tế không hề nói là không chữa được cho công chúa Margarita, chỉ là chúng tôi cần thời gian thôi. Hoàng tử Birken, lúc đi tôi cũng đã nói với ông rồi, hãy cho chúng tôi thêm nửa năm. Chúng tôi đã bước đầu nắm được bệnh tình của cô ấy, ông tin vào khoa học hay tin vào vu thuật?".
Hoàng tử không nói gì, đưa mắt nhìn cô con gái đang yếu ớt ngồi trên ghế, nét mặt đầy đau khổ.
"Hội trưởng, tại sao lại không để bác sĩ Đông y này chữa trị? Nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể miễn chịu trách nhiệm mà?", một người ở phía sau bước tới, ghé vào tai Ramon nói nhỏ.
"Cậu đúng là ngu xuẩn! Bác sĩ Đông y này đang chữa trị cho công chúa rồi, dù cô ấy xảy ra chuyện gì, thì chúng ta cũng có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu ta. Bây giờ chúng ta đã không còn trách nhiệm và nghĩa vụ, thì còn phải kiêng dè cái gì chứ? Cái chúng ta cần tranh thủ bây giờ là quyền chữa bệnh cho công chúa. Nếu có thể chữa khỏi cho công chúa, thì chẳng phải Hiệp hội Y tế chúng ta có thể thu được cả danh và lợi sao? Chuyện tốt như vậy sao có thể bỏ qua chứ?", Ramon nhỏ giọng đáp.
Người kia nghe thấy thế, hai mắt lập tức sáng lên.
"Kế hoạch hoàn hảo, hội trưởng, anh đúng là sáng suốt!".
Ramon chỉ cười nhạt.
Đúng lúc này.
"Đau…"
Công chúa Margarita đang ngồi trên ghế bỗng rên lên.
"Anna, đỡ lấy cô ấy", vẻ mặt Lâm Chính căng thẳng, nhỏ giọng quát.
Anna vội vàng bước tới, ấn công chúa xuống.
Nhưng cơ thể cô bé bỗng co quắp dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, đau đến mức kêu lên oai oái.
"Bố ơi, đau quá, bố ơi, bố ở đâu, con khó chịu…"
Cô bé khóc lên thành tiếng, muốn giãy giụa, nhưng đã bị Lâm Chính giữ chặt cánh tay để châm cứu. Dù cô bé giãy giụa thế nào cũng vô ích.
"Hoàng tử!", vệ sĩ cuống lên.
"Cậu đang làm gì vậy? Dừng tay!", hoàng tử kinh hãi biến sắc, lập tức xông tới tóm chặt lấy tay Lâm Chính, không cho anh châm cứu nữa.
Lâm Chính bị mất tập trung, kinh ngạc nhìn hoàng tử, nhíu mày nói: "Hoàng tử Birken, chữa bệnh cứu người cần một quá trình, mời ông tránh ra, đừng làm phiền việc chữa trị của tôi, nếu không sẽ gây hậu quả rất nghiêm trọng".
"Chữa bệnh? Cậu phải nói cho tôi biết cậu đã làm gì con gái tôi? Tại sao nó lại đau đớn như vậy?", hoàng tử Birken tức giận mắng.
"Tôi đang thanh lọc độc tố trong người cô ấy, quá trình này vốn dĩ đã có chút đau đớn, đây là chuyện bình
thường", Lâm Chính đáp.
"Dựa vào mấy cây châm bạc mà có thể thanh lọc độc tố sao? Đúng là hoang đường, hoàng tử Birken, ông tin vào những lời bịa đặt này sao?", Ramon hừ một tiếng.
"Đúng, tôi sẽ không để cậu làm tổn thương con gái tôi đâu", hoàng tử Birken cắn răng nói.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đầy đáng thương của con gái, trái tim ông ta cảm thấy vô cùng đau đớn. Ông ta ôm lấy công chúa Margarita, dường như đã ra quyết định, nói với Ramon: "Hội trưởng Ramon, tôi lựa chọn để Hiệp hội Y tế nước Mễ chữa trị cho con gái tôi! Tôi không tin vào vu thuật Hoa Quốc! Xin cậu hãy cứu lấy con gái tôi!".
Cuối cùng ông ta vẫn không yên tâm về Đông y, bây giờ hội trưởng Ramon đang ở đây, ông ta lại càng không muốn để Lâm Chính chữa tiếp.
"Hoàng tử Birken, ông sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định này", Ramon cười nói.
"Mau, đưa ngay công chúa đến Hiệp hội Y tế".
"Vâng".
"Đi bên này".
Đám người vội vàng ôm công chúa Margarita xông ra ngoài.
"Hoàng tử Birken!", Lâm Chính lớn tiếng gọi.
"Cậu còn chuyện gì sao?", hoàng tử Birken ngoảnh lại hỏi.
"Quyết định thế nào là ở ông, chức trách của tôi là chữa bệnh cứu người, tôi cực kỳ phản đối ông làm như vậy. Nhưng nếu ông đã không tin tôi, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Tôi chỉ hỏi một câu, nếu công chúa Margarita xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông có sẵn lòng chịu trách nhiệm cho hành động của mình không?", Lâm Chính hỏi một cách trịnh trọng.
"Đương nhiên, chẳng lẽ tôi bảo cậu chịu trách nhiệm sao? Cậu có chịu trách nhiệm nổi không?".
Hoàng tử Birken hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, đám người lên xe, lái về phía Hiệp hội Y tế.
Nhưng Ramon không vội đi theo đoàn xe, mà tụt lại phía sau, nhìn Anna và Lâm Chính.
"Bây giờ cậu vẫn còn tâm trạng đùn đẩy trách nhiệm sao? Đúng là gian xảo! Toàn thế giới đều đang quan tâm đến chuyện của công chúa Margarita. Nếu vì các cậu chữa trị linh tinh khiến công chúa xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn hoàng gia sẽ truy cứu trách nhiệm của các cậu, Hiệp hội Y tế chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua. Tôi khuyên các cậu tốt nhất hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cả Sở Nghiên cứu Hiệp hội Đông y gì đó này cũng đóng cửa đi. Đây là lời nhắc nhở chân thành của tôi đấy".
Ramon bình thản nói, rồi rời khỏi Sở Nghiên cứu.
Anna há miệng, vốn định nói gì đó, nhưng mãi không thốt nên lời.
"Xem ra mọi chuyện còn xa mới thuận lợi như tưởng tượng", Lâm Chính thu châm bạc lại, lắc đầu thở dài.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây thầy? Gã Ramon kia rất xấu tính, công chúa đã đến Hiệp hội Y tế, tôi lo anh ta sẽ có kế hoạch bỉ ổi nhằm vào chúng ta", Anna vội nói.
"Hoa Quốc chúng tôi có câu cây ngay không sợ chết đứng, chúng ta không thẹn với lòng thì sợ gì anh ta chứ? Hai ngày nay cứ ở đây đi, hoàng tử Birken sẽ đưa công chúa đến thôi", Lâm Chính mỉm cười đáp.
Anna thấy thế thì không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
"Được rồi Anna, cô đừng nghĩ nhiều quá, tôi chuẩn bị làm trang web, bắt đầu tiến hành tuyên truyền trên mạng, chính thức thu nhận hội viên", Lâm Chính nói.
"Thầy Lâm, nước tôi có cực ít người biết về Đông y, sợ là rất khó tuyển được hội viên".
"Không sao, tất cả những người yêu thích y học đều có thể tham gia. Dù là Đông y hay Tây y cũng đều có ưu nhược điểm, y học là vô biên mà! Cho dù bây giờ người của Hiệp hội Y tế muốn tham gia vào Hiệp hội của chúng ta thì tôi cũng hoan nghênh", Lâm Chính mỉm cười đáp.
Anna sửng sốt nhìn Lâm Chính, một lát sau liền nhăn nhó cười…