Lúc này, Lâm Chính đang ngồi uống trà trên chiếc ghế dựa kiểu cổ.
Bên cạnh là hành lý đã sắp xếp xong.
Tiết Phi, người phụ trách công ty con của Dương Hoa ở Mễ đã đến.
Anh ta định tiễn Lâm Chính, dù sao người này cũng là cấp trên của mình.
“Chủ tịch Lâm, cậu đến đi vội vàng quá. Món ngon cảnh đẹp ở đây cũng được xem là nổi tiếng thế giới, cậu có thể ở đây thêm hai ngày nữa, cảm nhận phong tục con người ở đây”, Tiết Phi mỉm cười nói.
“Thôi nữa, bên phía Dương Hoa còn rất nhiều chuyện cần làm, hơn nữa công ty con của các anh vừa mới đi lên, có nhiều chuyện cần phải chuẩn bị. Mã Hải mời anh phụ trách công ty con này, vậy chắc chắn anh có chỗ nổi trội của anh, anh đừng phụ sự tín nhiệm của ông ấy, hãy làm cho tốt”, Lâm Chính nói.
Tiết Phi nghe vậy không tiện nói nhiều, chỉ đành gật đầu đáp vâng.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Tiết Phi không mấy hứng thú với vị Chủ tịch Lâm trong lời đồn này.
Anh ta là người Hoa, nhưng lúc nhỏ đã học ở nước Mễ, giáo giục trưởng thành đều ở mảnh đất này, không có cảm giác quy thuộc quá mạnh với Hoa Quốc. Đương nhiên, quan trọng là anh ta không hiểu về Đông y của Hoa Quốc cho lắm, sở dĩ Mã Hải mời anh ta cũng chỉ vì có anh ta, Dương Hoa sẽ dễ dàng cắm rễ ở đây hơn.
Vốn dĩ Tiết Phi cũng không định gia nhập Dương Hoa, nhưng… Mã Hải trả cho anh ta quá nhiều tiền.
“Chủ tịch Lâm này là thần y Lâm nổi tiếng của Hoa Quốc sao? Trừ đẹp trai, xem ra cũng không có chỗ nào đặc biệt”, Tiết Phi nghĩ bụng.
Ông chủ trẻ như vậy, thật sự có thể làm nên sự nghiệp sao? Có lẽ cũng chỉ nhờ vào quan hệ trong nhà sáng lập ra Dương Hoa. Công ty rộng lớn chắc là nhờ Mã Hải chống đỡ phần nhiều.
Tiết Phi nghĩ thầm, lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng không có vẻ cung kính từ đáy lòng.
“Anh về làm việc trước đi, sắp đến giờ rồi, lát nữa tôi sẽ tự bắt xe đến sân bay”, Lâm Chính nói.
Tiết Phi gật đầu, cũng không câu nệ.
“Nếu đã như vậy, mong Chủ tịch Lâm bảo trọng, tôi tạm biệt trước”.
“Ừ”, Lâm Chính gật đầu.
Tiết Phi cầm áo khoác, sau đó bước ra ngoài cửa.
Nhưng anh ta vừa mở cửa ra lại thấy một nhóm người từ bên ngoài chạy vào.
Tiết Phi lập tức sững sờ.
“Xin hỏi có cậu Lâm ở trong đó không?”, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh nóng lòng hỏi Tiết Phi.
Tiết Phi nhìn chằm chằm người đó, cảm thấy rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai, chỉ đành gật đầu đáp: “Có, xin hỏi ông tìm Chủ tịch Lâm có chuyện gì không?”.
“Tôi muốn mời cậu Lâm chữa bệnh cho con gái tôi. Thời gian gấp rút, có thể để tôi đích thân nói chuyện với cậu Lâm không?”, người đến sốt sắng hỏi.
“Chữa bệnh?”.
Tiết Phi ngạc nhiên không thôi.
Danh tiếng của Chủ tịch Lâm đã truyền khắp nước Mễ rồi à? Hiệp hội Y tế ở ngay bên, xung quanh còn có vài bệnh viện lớn nổi tiếng, những người này không đi tìm giáo sư, chuyên gia đó mà lại chạy đến đây?
Đầu óc bọn họ chứa bã đậu sao?
Tiết Phi không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghiêng người nói: “Mời vào!”.
Người đến chạy vội vào trong.
Người sau lưng ông ta cũng nối đuôi nhau đi vào, ngoài ra còn có đông đảo vệ binh và phóng viên.
Vệ binh nhanh chóng chặn cửa lớn lại, không cho phóng viên vào trong.
Không lâu sau, ngoài cửa đã bị một nhóm đông người chặn kín.
Phóng viên ai oán kêu than, vô cùng bất mãn.
Tiết Phi nhìn mà trợn tròn mắt.
“Chuyện… Chuyện này là sao?’.
Anh ta đã bao giờ thấy đội hình như thế này đâu.
“Thưa anh, tôi có thể hỏi anh vài câu được không?”, bấy giờ một phóng viên nhìn thấy Tiết Phi, nhanh trí đưa micro về phía anh ta.
“Xin… xin mời hỏi!”, Tiết Phi lần đầu tiên nói chuyện với phóng viên, vô cùng căng thẳng.
“Đây là đâu? Vì sao hoàng tử Birken lại đến đây? Ông ấy đến đây có phải là liên quan đến vụ hỏa hoạn xảy ra trước đây không lâu không?”, phóng viên cẩn trọng hỏi.
Hiển nhiên, phóng viên cũng không biết hoàng tử Birken đến đây làm
gì.
Tiết Phi nghe vậy lập tức như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.
“Cô… Cô nói gì? Hoàng tử Birken? Người vừa rồi là hoàng tử Birken sao?”.
Anh ta thất thanh la lên.
Anh ta bỗng phản ứng lại.
Người vừa rồi… không phải chính là hoàng tử Birken đấy sao?
Anh ta còn nhớ mấy hôm trước Mã Hải bảo anh ta điều tra về hoàng tử Birken và công chúa Margarita. Anh ta không nghiên cứu gì nhiều về hoàng tử Birken, nhưng vẫn sai người tổng hợp một phần tư liệu gửi cho tổng công ty.
Anh ta chỉ đọc sơ qua tư liệu, ảnh trên tư liệu không phải chính là người vừa nãy hay sao?
Chuyện này là sao? Hoàng tử Birken lại chạy đến cầu xin Chủ tịch Lâm chữa trị?
Tiết Phi không màng nói chuyện với phòng viên đó nữa, vội vàng đẩy vệ binh ra, chạy vào trong.
Lúc này, hoàng tử Birken đang đứng trước mặt Lâm Chính nói gì đó, trên mặt đầy vẻ khẩn thiết cầu xin.
Lâm Chính lại tỏ ra bình tĩnh, vẫn yên lặng uống trà.
“Cậu Lâm, rốt cuộc cậu muốn thế nào mới đồng ý chữa trị cho con gái tôi?”, hoàng tử Birken đau khổ nói.
“Hoàng tử Birken, trước kia tôi đã chữa trị cho con gái ông, nhưng ông không tin tôi”, Lâm Chính nhún vai nói.
“Lúc trước là tôi ngu xuẩn, tôi quá ngu xuẩn! Cậu Lâm, cầu xin cậu cho tôi thêm một cơ hội. Chỉ cần cậu đồng ý chữa trị cho con gái tôi, cậu yêu cầu gì tôi cũng có thể đáp ứng”, hoàng tử Birken thành khẩn nói.
Nhưng dù vậy, Lâm Chính vẫn không lay động.
“Khốn nạn! Lúc này rồi mà anh còn làm lỡ thời gian của mọi người? Tôi nói anh biết, nếu anh không ngoan ngoãn chữa trị cho công chúa Margarita, tôi sẽ vặn đầu anh xuống làm bóng đá!”, một vệ sĩ không nhìn nổi nữa, phẫn nộ tiến tới, tóm cổ áo Lâm Chính gào lên.
Nhưng giây sau, Lâm Chính trở tay tóm lấy cổ tay hắn, sau đó dùng sức.
Rắc!
Tiếng động giòn tan vang lên.
“A!”, vệ binh đó gào lên thảm thiết, sau đó bị Lâm Chính nhẹ nhàng hất ra.
Người đó liên tục lùi về sau, suýt chút nữa không đứng vững, một bên cổ tay của hắn sưng lên, tím bầm.
Nhìn thấy cảnh đó, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Là võ công của Hoa Quốc!”.
“Không tin được!”.
Hoàng tử Birken sáng mắt lên, nhìn thấy chiêu đó của Lâm Chính, ông ta càng thêm tin lời Anna.
Nhưng… người ta đã quyết tâm thấy chết không cứu, chuyện đến nước này nên làm thế nào mới phải?
Đúng rồi, cô Anna!
Hoàng tử Birken đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội nghiêng đầu nói với trưởng thị vệ ở bên cạnh: “Mau mời cô Anna qua đây”.
“Vâng thưa điện hạ”, trưởng thị vệ gật đầu, đang định rời đi.
Nhưng Anna đã bước vào trước một bước.
“Cô Anna, cô đến rồi à? Tốt quá! Xin cô hãy khuyên thầy cô đi! Cô Anna, cầu xin cô!”, hoàng tử Birken vội tiến lên cầu xin.
Anna thấy vậy cũng vội vã tiến tới.
“Thầy…”.
“Cô cũng định khuyên tôi sao?”.
“Tôi…”, Anna không biết nên mở miệng thế nào.
“Bỏ đi!”, Lâm Chính lại xua tay, bình tĩnh nói: “Muốn tôi cứu cũng được, nhưng tôi có vài điều kiện, hoàng tử Birken đồng ý thì tôi sẽ chữa”.