Các trang mạng và phương tiện truyền thông chính của các nước đều bắt đầu tranh nhau truyền hình trực tiếp.
Hàng trăm triệu con mắt dính vào màn hình máy tính, điện thoại, hoặc tivi.
Trong cửa hàng ở số 111.
Lâm Chính chuẩn bị một chiếc giường gỗ sạch sẽ rồi đặt công chúa Margarita đã hôn mê lên giường bệnh.
Lúc này, sắc mặt cô bé vô cùng tiều tụy, không còn chút máu nào, dường như đã gầy đi khá nhiều, khiến người ta nhìn mà đau lòng. Mái tóc màu vàng của cô bé lúc này cũng trở nên xơ xác.
Anna mặc blouse trắng giúp đỡ ở bên cạnh, làm một số công tác chuẩn bị. Lâm Chính vén tay áo của Margarita lên, không ngừng ấn vào mu bàn tay cô bé, một lát sau lại bắt đầu mát xa bụng dưới.
Những người đứng xem bên cạnh thầm nhíu mày…
“Hoàng tử, công chúa là người của hoàng gia, bây giờ trước mặt toàn thế giới mà cậu ta làm vậy với công chúa… thì hoàng gia sẽ mất hết thể diện”, người ở bên cạnh nói với hoàng tử Birken.
“Cậu ta đang chữa bệnh cứu người, lúc này còn suy nghĩ những chuyện đó làm gì? Cái tôi cần là một Margarita khỏe mạnh nguyên vẹn, những chuyện khác tôi không quan tâm”, hoàng tử Birken nghiêm túc đáp.
Người kia nghe thấy thế thì không khuyên nữa.
Sau khi mát xa một lát, Lâm Chính liền nhón châm bạc, thổi một hơi vào nó.
Chỉ thấy chiếc châm bạc vốn bất động kia bỗng nhiên khẽ rung lên.
Giống như cánh của con chuồn chuồn, nó rung lên rất nhanh, thậm chí còn nhìn thấy không ít tàn ảnh.
Những người có mặt thì thấy bình thường, nhưng không ít người trong ngành đang quan sát cảnh tượng này qua màn hình trực tiếp lại biến sắc kinh hãi.
Trong đó có Y Vương Hàn Thành.
“Lẽ nào đây là… Huyền Hành Châm thất truyền đã lâu của Hoa Quốc?”, Y Vương Hàn Thành kinh ngạc kêu lên.
Những học sinh ở bên cạnh sửng sốt, đồng loạt quay sang nhìn ông ta.
“Huyền Hành Châm là cái gì hả thầy?”, có người dè dặt hỏi.
“Là một loại châm pháp cổ của Hoa Quốc, trước kia khi đi du lịch ở Hoa Quốc, tôi từng nghe một bác sĩ Đông y già nói tới lúc hai bên giao lưu. Bộ Huyền Hành Châm Pháp này chắc là đã có lịch sử 2000 năm. Lúc đó là thời Tây Hán ở Hoa Quốc, dân gian có một bác sĩ tên là Huyền Du Tử, ông ta mất 30 năm để đi khắp Hoa Quốc, học tập thuật châm cứu, cuối cùng thu thập sở trường của mọi người, sáng tạo ra bộ Huyền Hành Châm Pháp này. Châm này có thể giúp thần kinh và mạch máu của cơ thể người có sự cải thiện rất lớn. Nếu tôi đoán không nhầm, thì thần y Lâm muốn dùng bộ châm pháp này để thanh lọc độc tố trong người bệnh nhân”, Y Vương Hàn Thành lạnh lùng nói.
“Thật sao?”.
“Không ngờ Hoa Quốc lại có châm thuật lợi hại như vậy”.
Đám học sinh đều cảm thán.
“Hừ, vậy có là gì chứ? So với châm thuật của người dân nước ta vẫn còn kém xa. Lần trước nếu không phải thầy của chúng ta sơ ý, thì sao đến lượt thần y Lâm này chứ? Nếu bây giờ là thầy chúng ta chữa bệnh cho cô công chúa kia, thì cô ấy khỏi bệnh từ lâu rồi”, một học sinh không phục nói.
“Đúng, thuật châm cứu của Hàn Thành chúng ta mới là lợi hại nhất, y học Hàn Thành chúng ta có quá nhiều bác sĩ Đông y giỏi. Chờ một thời gian nữa, thầy lại đến Hoa Quốc, chắc chắn sẽ cho tên thần y Lâm kia biết sự lợi hại của y học Hàn Thành!”.
“Đúng vậy”.
“Chắc chắn thầy sẽ đánh bại anh ta”.
“Châm cứu của chúng ta mới là chính thống”.
Đám học sinh ai nấy tâm trạng kích động, nhao nhao nói.
Y Vương Hàn Thành im lặng, một lúc lâu vẫn không nói câu nào.
Nhưng ở Hoa Quốc.
Lúc này có rất nhiều bác sĩ Đông y cao tuổi đang lệ nóng quanh tròng.
“Huyền Hành Châm! Huyền Hành Châm! Tôi còn có thể tận mắt nhìn thấy Huyền Hành Châm Pháp! Trời ơi, châm pháp do tổ tiên truyền lại vẫn chưa mất! Vẫn chưa mất!”, có ông lão quỳ sụp trước màn hình tivi, không ngừng lau nước mắt.
Con cái ông ta ở bên cạnh đều rất kinh ngạc.
Trong ngôi nhà tranh ở tỉnh Hoài Thiên.
Liễu Như Thi đang sắc thuốc cũng yên lặng theo dõi buổi truyền hình trực tiếp.
Bà lão đang nằm trên ghế bỗng ngồi phắt dậy, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Sao thế bà?”, Liễu Như Thi tỏ vẻ khó hiểu.
Bà lão nhìn màn hình tivi một lúc lâu, rồi mới bật cười chua chát.
“Thần y Lâm này… quả nhiên không đơn giản…”
“Vậy sao?”, Liễu
Như Thi vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Sau khi thực hiện Huyền Hành Châm, liền thấy Lâm Chính đâm vào bụng công chúa Margarita một cách thật cẩn thận.
Anh đâm tổng cộng bảy châm vào vùng bụng.
Có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt công chúa Margarita vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, Lâm Chính tiếp tục thi triển châm bạc, đâm đầy cánh tay, bả vai, và hai chân của công chúa.
Lúc này toàn thân công chúa Margarita cắm đầy châm bạc, chắc phải hơn 100 cây châm, nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ.
Không ít người nước ngoài đang xem truyền hình trực tiếp đều kêu lên kinh ngạc hoặc chửi thề.
“Trời ạ, cậu ta đang ngược đãi trẻ em sao?”.
“Thật không thể tin được! Đây là Đông y của Hoa Quốc sao? Điên thật rồi!”.
“Tôi nhìn thôi đã thấy đau rồi!”.
“Cách này thực sự có hiệu quả sao?”.
Rất nhiều người bày tỏ sự hoài nghi trên mạng, thậm chí có người còn la ó yêu cầu dừng buổi truyền hình trực tiếp này lại. Theo bọn họ thấy, đây chẳng khác nào hiện trường của tà giáo.
Hoàng tử Birken cũng cảm thấy vô cùng áp lực.
Vệ sĩ ở bên cạnh cầm một chiếc điện thoại tới đưa cho ông ta.
Hoàng tử Birken nhìn màn hình hiển thị, không dám chậm trễ, lập tức nghe máy.
“Bố”, ông ta nhỏ giọng nói.
“Lập tức dừng việc trực tiếp lại!”, bên kia điện thoại là một giọng nói uy nghiêm.
“Bố, đây là cách duy nhất có thể cứu Margarita, con không thể bảo bọn họ dừng vào lúc này được”, hoàng tử Birken vội vàng đáp.
“Con có biết như vậy sẽ khiến hoàng gia mất sạch thể diện không hả? Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, công chúa của chúng ta bị người ta cắm đầy châm! Đây chính là ngược đãi! Thật là hoang đường!”.
“Bố, bố không nên có thành kiến với Đông y Hoa Quốc! Bọn con đang cứu nó!”.
“Nhưng con không thấy bây giờ nó đang rất đau đớn sao?”.
“Đây chỉ là tạm thời, nếu sự đau đớn tạm thời có thể giúp nó sống được, thì con nghĩ cũng đáng!”.
“Birken, con dám cãi lời bố?”.
“Bố, con không có ý gì khác, con chỉ… muốn cứu con gái con, cầu xin bố hãy để buổi trực tiếp này được tiếp tục”, trái tim hoàng tử Birken như muốn tan nát.
Ông ta có thể phớt lờ những lời đồn thổi của cả thế giới, nhưng không thể chịu đựng được sự chất vấn nghi ngờ của người nhà. Nếu ngay cả người nhà cũng không ủng hộ, thì ông ta lấy đâu ra dũng khí để buổi điều trị này được tiếp tục?
“Vậy là con nhất định muốn việc hoang đường này tiếp tục sao?”.
“Bố, đã không thể dừng được nữa rồi!”.
“Vậy sao…”
Bên kia điện thoại im lặng, một lúc sau mới có âm thanh.
“Nếu để xảy ra bê bối, con biết nên làm thế nào chứ Birken?”.
Hơi thở của hoàng tử Birken như nghẹn lại, sau đó đanh mắt nhìn công chúa Margarita. Một lát sau, ông ta hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: “Bố yên tâm đi, nếu chuyện này thực sự không thể cứu vãn… con sẽ từ bỏ thân phận hoàng gia…”
“Đây là một ván cược lớn… hy vọng… con có thể thắng!”, người ở đầu bên kia trầm giọng nói.
Birken cụp mắt xuống, nói đầy chua chát: “Bố, con nghĩ… đối với thần y Lâm, đây… cũng là một ván cược lớn…”